← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 159 Có yêu có hận, tình cha như núi. (2)

Khi Phương Hủy Đình đưa Soái Lãng vào nhà nghỉ cục công an sau đó về văn phòng của tổ công tác có chút bất ngờ, mấy cảnh sát trẻ từ cục công an, trị an, hình sự vây quanh một cảnh sát có tuổi, đang xem đoạn ghi hình nào đó.

Thì ra là đoạn ghi hình Nữ Tiêu lấy từ quán mỳ Lão Quái, kỳ thực khi phát ra chỉ mấy phút thôi, hai nghi phạm kia tới giờ vẫn không hiểu vì sao lại mất tiền.

Đoạn phim phát hai lần, Phương Hủy Đình cũng như những cảnh sát trẻ, tập trung quan sát vị tiền bối nổi tiếng kia, xem nhân vật truyền kỳ có gì đặc biệt, dù tóc đã hoa râm, trán thêm rất nhiều vết nhăn, da thâm hơn, mặt gầy gò nhưng đôi mắt rất sáng...

So sánh với Soái Lãng, hai cha con rất giống nhau, nhưng khác hoàn toàn về khí chất, một người toàn thân chính khí, một đóng giả thế nào cũng giống lưu manh vô lại.

“Tiểu Lưu, chuyện này tôi phát ngôn không thích hợp, dù sao thằng con thối của tôi dính dáng vào, theo lý mà nói tôi nên tránh đi, mấy đứa trẻ các cậu đã thông qua lãnh đạo chưa mà gọi tôi tới đây?” Soái Thế Tài cười một cái khiến Phương Hủy Đình càng thấy giống Soái Lãng, rất thân thiết, sự thân thiết mang theo phần giảo hoạt.

“Không sao, Soái tiền bối, tổ trưởng của bọn cháu còn muốn mời chú tới giảng bài cơ mà.” Một cảnh sát trẻ lấy lòng.

“Đúng ạ, Soái Lãng đã được xóa bỏ hiềm nghi rồi, con trai chú sao có thể là nghi phạm chứ?” Một cảnh sát khác phụ họa.

Mấy cảnh sát khác vào hùa, vụ án lừa đảo không ít, nhưng thực sự bắt được, rồi đem ra định tội thì tỉ lệ gần như bằng 0. Vụ án này đặt ngay trước mắt mà không ai nói rõ được nghi phạm lừa người thế nào, giờ chuyên gia đến tất nhiên là phải thỉnh giáo.

“Đây là cái trò đánh tráo túi, đồng bọn thường có ba tới bốn tên, trong phim ghi hình này ít nhất có hai tên đồng bọn … mọi người xem.” Soái Thế Tài nghiêm túc chỉ màn hình.

“Sau khi để người đổi tiền thấy tiền thật, có một nữ nhân đứng dậy rời đi, mọi người xem, hướng cô ta đi vừa vặn xoay lưng về phía camera, lại nhìn túi xách của cô ta...cô ta mặc cái áo choàng lớn, vừa vặn che đậy... Nhìn động tác nhỏ này, tuy không thấy cô ta tráo túi, nhưng vai phải cử động một cái liền tráo với nhau ngay, thủ pháp thuần thục, là tay kinh nghiệm đấy.”

Nhìn kỹ, kỹ hơn chút nữa, sau đó tiếng "ồ" vang lên khắp phòng, đúng là đồng bọn đánh tráo túi rồi, sùng bái nhìn Soái Thế Tài, quả nhiên là chuyên gia.

Soái Thế Tài tua đoạn phim: “Đây, lại tráo lần nữa... Mọi người xem, lúc này có một viên cảnh sát đi vào, hai người đổi tiền vừa quay đầu một cái... Nhìn đi, nữ nghi phạm lấy giấy ăn che tiền, đánh tráo... Còn cảnh sát kia là giả.”

“Giả ạ?” Mọi người chưa từng nghĩ tới chuyện này, bên kỹ thuật phóng lớn ảnh lên, nhìn vẫn không rõ, sao có thể nói là giả, không tin lắm.

Soái Thế Tài đặt câu hỏi: “Tôi hỏi mọi người một câu nhé, một cái bát mì lớn nóng hổi thế này, các cậu bê tới trước mặt, khi muốn ăn thì phải làm chuyện gì đầu tiên.”

“Lấy đũa ạ.” Một người trả lời làm cả phòng cười vui vẻ.

“Sai rồi, phải bỏ mũ ra trước tiên … Mọi người nhìn cảnh sát kia đi, vành mũ kéo rất thấp, nếu cúi đầu mà ăn như hắn sẽ rất bất tiện, dễ bị chạm vào bát. Với lại cảnh sát bình thường khi ăn uống, chưa nói ăn mỳ, lên bàn cơm chuyện đầu tiên là cởi mũ... Xem đi, từ đầu tới cuối hắn đội mũ xùm xụp, không quay rõ được mặt...” Soái Thế Tài phát hiện nghi vấn từ góc độ khác hẳn Soái Lãng.

“Đúng rồi, đúng rồi...” Viên cảnh sát phụ trách kỹ thuật hô lên, biết đáp án thì điểm nghi vấn sẽ thấy rất rõ, tua ngược đoạn phim về phía cổng, nhưng vẫn thất vọng, không thể thấy rõ mặt đối phương, có điều lòng mày động, phóng lớn hình ảnh, giảm bớt răng cưa hình ảnh, vỗ đùi: “Lợi hại, đúng là đồ giả, mọi người nhìn ngực hắn, tuy không rõ, số hiệu cảnh sát không đúng, hơi ngắn...”

“Oa, giả mạo cả cảnh sát gây án à, bọn chúng to gan quá.” Đám cảnh sát trẻ trong phòng làm ầm lên, tỏ ra rất bất mãn.

“Có gì lạ đâu cơ chứ, đám lừa đảo rất hiểu tâm lý con người.” Soái Thế Tài giải thích: “Bọn chúng thích nhất là đóng giả cảnh sát, bác sĩ, công vụ viên những nghề nghiệp dễ lấy lòng tin của người khác. Lấy vụ án này ra làm ví dụ, tên cảnh sát giả kia căn bản không cần làm gì, chỉ cần xuất hiện một cái đủ phân tán chủ ý của hai người đổi tiền, để nữ nhân lừa đảo kia đánh tráo, vài giây thôi là đủ.”

“Trên màn hình không thấy nữ nhân lừa đảo kia làm gì?” Một cảnh sát căng mắt ra nhìn vẫn không phát hiện.

“Để tôi làm kẻ lừa đảo diễn cho mọi người xem một lần... Ai trên người có nhiều tiền lấy ra đây, dùng xong tôi trả.” Hôm nay tâm tình Soái Thế Tài cực tốt, không biết có phải vì thằng con thối vừa lập công không nhỏ không.

Vừa nói thế đám thanh niên nổi hứng, lục lọi ví, anh chàng kỹ thuật lấy ra một xấp 100, đếm qua 16 tờ đưa Soái Thế Tài. Lúc này ngay cả Phương Hủy Đình cũng quên mục đích tới đây, chui vào trong đám đông xem chuyên gia biểu diễn.

Một tờ, hai tờ, ba tờ... Đếm tới tờ thứ mười sáu, Soái Thế Tài nói: “Một nghìn sáu, mười sáu tờ, lát nữa đừng đòi tôi nhiều hơn đấy.”

Đám cảnh sát trẻ cười rộ lên.

“Mọi người nhìn cho rõ nhé, nào, chúng ta đếm lần nữa.”

Một tờ, hai tờ, ba tờ... Mọi người đồng thanh đếm tới mười sáu, động tác đếm tiền của Soái Thế Tài chẳng khác gì mình, không có gì đặc biệt, cũng không nhanh. Đếm xong rồi mọi người đợi trò vui bắt đầu, ai ngờ Soái Thế Tài trả lại, khó xử nói: “Các đồng chí, có lẽ là lâu rồi không luyện tập nên lạ tay... Thôi thì hôm khác nhé, này, cậu cầm lấy đi, tiền của cậu đấy.”

“Thế sao được ạ?”

“Soái tiền bối, lần sau là bao giờ, chú chẳng mấy khi tới được một lần.”

“Đúng thế ạ, chú biểu diễn cho bọn cháu xem đi.”

Đám cảnh sát trẻ kì kèo không thôi, Soái Thế Tài thì cứ cười từ chối, lúc này Phương Hủy Đình cau mày, liên tưởng tới một khả năng, gọi: “Tiểu Ô, đếm lại xem tiền có đủ không?”

“Đủ mà, mọi người vừa rồi cùng đếm.” Anh chàng kỹ thuật nói thế vẫn chiều ý mỹ nhân mở ví ra lấy tiền đếm lại, hét lên: “Hả!!! Thiếu 5 tờ.”

“Ha ha ha, ở đây này.” Soái Thế Tài lật tay một cái, ngón út và ngón vô danh kẹp mấy tờ tiền.

Rõ ràng mọi người cùng nhìn cùng đếm tới mười sáu mà Soái Thế Tài vẫn giấu tiền đi được, vừa kinh ngạc vừa bội phục, nếu không mặc cảnh phục có khi thành nhà ảo thuật ấy chứ.