← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 160 Có yêu có hận, tình cha như núi. (3)

“Lấy tiền ra đây, tôi dạy các cậu chiêu này, nhưng mà đừng có dùng bừa bãi, đây chính là thủ đoạn đám đổi ngoại hối hay dùng.”

Soái Thế Tài. lại lấy về toàn bộ tiền, đếm một tờ, hai tờ, ba tờ, động tác thật chậm, giờ mọi người nhìn rồi, khi đếm đã đem vài tờ gấp vào, bên trên đếm tiền, bên dưới rút tiền, nếu không chú ý, đếm ngay trước mặt cũng không biết có trò này. Cả đám cười đùa làm thử chiêu này, Soái Thế Tài nói.

“Kỳ văn bí thuật trên giang hồ nhiều lắm, những gì chúng ta nhìn thấy chưa chắc đã là thật... Hai năm trước tôi xem báo nói nghi phạm thoát khỏi vụ án, tin tức cảnh sát chúng ta đưa ra là nghi phạm tháo còng chạy thoát, ngoài xã hội nghi ngờ lời giải thích này, có điều sự thực là thế.”

“Còng tay đồng thau kiểu cũ, giữa răng và khóa có khe hở, dùng tiền nhét vào giữa rồi lợi dụng sai lệch để kéo có thể mở được còng... Thuật lừa đảo giống các nghề khác, càng tới cấp đại sư càng lừa đảo, giống như vụ lừa đảo ở phố Wall, kỳ thực là thủ pháp vay tiền dân gian thôi, vay người nọ trả người kia, khi không trả nổi là lúc vụ án xảy ra. Không có gì thần bí hay cao siêu cả.”

Nói có sách mách có chứng làm đám cảnh sát cơ sở ngồi nghe say sưa, quần chúng càng nhiệt liệt, nào là pha trà rót nước, nào là mời thuốc châm lửa, đều quấn lấy tiền bối đòi nghe kể chuyện phá án. Nghe nói trên tuyến tàu hỏa Bắc Kinh - Quảng Châu, chuyên môn có kẻ dụ dỗ nữ thanh niên độc thân hoặc thiếu phụ, dùng thuốc mê khiến nạn nhân hôn mê lấy đi món đồ quý giá, khi nghi phạm sa lưới, sở công an tỉnh phát thông báo biểu dương.

Ai ngờ nhắc tới chuyện này Soái Thế Tài xua tay: “Các đồng chí, đừng nhắc tới chuyện này, nhắc tới là tôi buồn nôn, giang hồ chú trọng, trộm phải có đạo, lừa phải có đạo, nếu như lừa mà người ta nhìn không thấu khiến người ta phải phục, người bị lừa chỉ có thể than xui xẻo. Nhưng dùng thuốc mê để cướp của, còn có khả năng nguy hại tính mạng người khác, thế thì quá hèn hạ, loại người này không đáng bàn.”

Ồ, lại là một luận điệu kỳ quái, lừa đảo mà còn có đạo à? Đám cảnh sát trẻ bật cười, không truy hỏi nữa, hứng thú càng cao, đang định truy hỏi thì Phương Hủy Đình xen vào: “Mọi người, người áp giải ở hiện trường Tây Dương sắp về tới rồi, chuẩn bị thẩm vấn cùng các công tác khác đi... Chú Soái, mời chú theo cháu ạ.”

“Cô là...” Soái Thế Tài nheo mắt nhìn cảnh sát trẻ xinh đẹp không quen, song vẫn đứng dậy.

“Cháu là Phương Hủy Đình, phó cục Lô an bài cháu đưa Soái Lãng về.” Phương Hủy Đình vừa đi vừa nói.

“Nó đâu rồi?” Soái Thế Tài hỏi, giọng không còn vui vẻ sáng sủa như vừa rồi nữa.

“Ở nhà chiêu đãi công an đối diện ạ, phòng 203, cháu đưa chú đi.”

Phương Hủy Đình đi trước, thi thoảng quay đầu lại nhìn, hai cha con này biểu hiện rất giống nhau, đang nói thao thao bất tuyệt đây chớp mắt có thể trở nên trầm mặc, nghiêm túc.

Nhìn Soái Thế Tài có vẻ gặp chuyện khó xử nào đó, nhíu mày mím môi, động tác day mũi cũng giống luôn, đó là lúc vô kế khả thi, khiến Phương Hủy Đình buồn cười lắm, hai cha con này thực sự không biết ra làm sao?

“Chú Soái, cháu có thể hỏi chú một câu không?”

Soái Thế Tài tự trào: “Có phải cô đang lấy làm lạ sao hai cha con tôi không giống nhau đúng không?”

Không, cháu thấy ngược lại đấy chứ, người ta nói thế làm Phương Hủy Đình cười trừ không nói nữa.

“Ài, đều tại tôi cả, tôi đối xử với nó quá tàn nhẫn, hơn hai năm qua không ngó ngàng gì tới nó... Nhưng mà thằng nhãi đó quá kém cỏi, đi học thì biết uống rượu hút thuốc đánh nhau trộm đồ, tôi thực sự không hiếu kiếp trước tôi tạo nghiệt chướng gì mà có đứa con như thế. Tôi vất vả đưa nó lên đại học, nó vẫn đánh nhau, thiếu chút nữa bị đuổi học, không bị đuổi học thì cũng không lấy nổi cái bằng về...” Nhắc tới con trai, Soái Thế Tài đầy một bụng tức, tức giận lại biến thành tiếng thở dài, thương con nhưng bất lực, không biết phải làm sao.

Không thích hợp lắm, nhưng mà Phương Hủy Đình chẳng hiếu sao lại thấy buồn cười: “Vậy... Chú đuổi anh ấy ra khỏi nhà à?”

“Ài, về cơ bản là thế, tôi không đuổi, nhưng nói rất khó nghe, nó không mặt mũi nào quay về, tôi không đi tìm. Có điều sống qua mấy năm, lần này thấy nó có chí khí nhất, không về xin tiền tôi nữa, lăn lộn đủ nghề cũng sống được rồi... Gan lắm, giờ tôi mới phát hiện tôi nhìn nhầm nó, thằng nhãi đó rất có gan.” Soái Thế Tài có chút tự hào.

“Vậy...”

“Tôi biết cô không hiểu, tôi cũng không mong con tôi hiểu, nhưng tôi hi vọng ngày nào đó nó hiểu nỗi khổ tâm của tôi, nó là nam nhân, một ngày phải thành gia lập nghiệp, phải tự mình bươn chải mà sống. Tôi là một cảnh sát nghèo, lo được cho nó nhất thời chứ không lo được cho nó cả đời, sống tốt hay không phải trông vào nó... Lần này nếu nó gây án bị mọi người bắt, tôi chẳng buồn tới thăm nó.”

Phương Hủy Đình không nói nữa, chuyên tâm dẫn đường, ra ngoài trung tâm giám sát, gió đêm vi vu thổi, xung quanh còn náo nhiệt hơn ban ngày, cô bỗng có suy nghĩ kỳ quái.

Chiều là thương, nghiêm cũng là thương, kỳ thực chuyện đuổi con ra khỏi nhà, cũng là một loại thương con...

Nhà chiêu đãi ở ngay trước mặt rồi, đi thêm mấy chục là tới, nhìn bề ngoài giống đơn vị cũ thập niên 90, có tường quét vôi vàng bao quanh, cổng chia ra cổng lớn và cổng phụ, bên trong là ngôi nhà lầu 5 tầng cũng kiểu cũ, đầu thang ngoài.

“Tầng hai phòng 213... Đi bên này ạ, chú Soái..”

Phương Hủy Đình quay đầu lại thì Soái Thế Tài đã tụt lại một đoạn càng đi càng chậm, cô xoay lưng cười trộm, hai cha con không chỉ bề ngoài giống nhau mà tính cách cũng không khác gì cả.

Vốn định đưa Soái Lãng về thẳng trung tâm giám sát cơ, nhưng Soái Lãng sống chết không vào, kiên quyết nhấn mạnh không gặp cha mình, cô khuyên nhủ mãi mới chịu nghe an bài.

Sẽ xảy ra chuyện gì đây nhỉ?

Vừa đi lên lầu Phương Hủy Đình vừa nghĩ, đôi cha con đặc biệt này khiến cô muốn lấy chuyên ngành ra phân tích tiếp theo sẽ có chuyện gì, hai năm không gặp, có khi nhìn nhau nước mắt ròng ròng, ân toán tan hết, mọi chuyện như ban đầu...

Có điều bất kể thế nào, cô thấy phó chính ủy Đồng an bài chuyện này rất có ý nghĩa, với vị tiền bối cả đời ở cơ sở, ở tuyến đầu này, cả cục công an đều hết sức tôn trọng, chuyện khó trong nhà cũng biết phần nào, nên có ý giúp cha con hàn gắn.

Nói ra thì đâu chỉ hai cha con kia phức tạp, bản thân Phương Hủy Đình tâm tình rất phức tạp, chuyện hai người thân mật phát sinh quá đột ngột, cho tới giờ cô chẳng hiểu vì sao mình lại đột nhiên lại cảm xúc mạnh như vậy, tuy không nói được cảm giác là gì, nhưng không phải ghét, nếu là ghét thì lúc đó cô đã đẩy Soái Lãng ngã xuống lầu rồi.

Vì thế sau khi chứng kiến đôi mắt lửa người vàng của Soái Thế Tài, Phương Hủy Đình đâm chột dạ, chỉ sợ bất cẩn bị Soái Thế Tài nhìn thấu.

.....