← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 161 Gặp gỡ ngắn ngủi, niềm vui chưa trọn. (1)

Cộc, cộc, cộc!

Khẽ gõ cửa không ai trả lời, phòng 213 cửa gỗ kiểu cũ, điều kiện ở nhà chiêu đãi này chẳng ra sao, đối tượng khách hàng chủ yếu là gia đình nghi phạm và đồng nghiệp các nơi tới công tác, đồ miễn phí mà, không quá tốt được.

Phương Hủy Đình ngẩng đầu xác nhận số phòng lần nữa, không phải là chạy rồi chứ? Cô đẩy mạnh một cái, vửa mở ra ngay, căn bản không khóa, Soái Lãng đang ngồi đó, cầm cái túi đá chườm mặt, nhìn thấy người đi vào lặng lẽ đứng lên, ánh mắt đó không phải niềm vui hay bi thương, hưng phần hay ảm đạm có thể nói hết.

Đợi mấy giây liền chẳng ai nói gì, Phương Hủy Đình hắng giọng, cố gắng nói sao cho phấn chấn: “Soái Lãng, xem ai tới này.”

Phía sau cô Soái Thế Tài nét mặt trang nghiêm như đứng tuyên thệ dưới cờ đảng, chẳng hề giống vẻ hiền hòa nói cười với đám người trẻ tuổi khi nãy.

Soái Lãng thì mắt không chớp cái nào, cứ đứng đó như đang đợi tiếp nhận nhiệm vụ.

Bầu không khí hết sức quái dị, Phương Hủy Đình mới biết mình sai rồi, sai lớn, vừa rồi lấy lẽ thường tình suy đoán, nhưng hai cha con này lại là trường hợp đặc biệt.

Có hành động rồi, Soái Thế Tài đi tới, nhìn kỹ thương tích trên mặt Soái Lãng, ánh mắt đó không giống quan tâm, mà như đang xem xét hiện trường gây án, khiến Phương Hủy Đình chột dạ, đó là sản phẩm của cô mà.

“Sao lại thành thế này? Ai đánh?” Soái Thế Tài khẩu khí nghiêm khắc, từ ngữ ngắn gọn tựa đang thẩm vấn.

Soái Lãng chẳng suy nghĩ đáp ngay: “Đám người đa cấp đánh.”

“Đây là vết tát của nữ nhân... Dấu tay nhỏ, diện tích không lớn, vết móng tay rõ ràng... Không phải là mày lại làm chuyện xấu gì đấy chứ?” Soái Thế Tài từ góc độ chuyên nghiệp bác bỏ lời nói dối của Soái Lãng.

Phương Hủy Đình tức thì tim đập gia tốc, cô hối hận quá rồi, đáng lẽ dẫn Soái Thế Lãng tới nơi là nên đi ngay, ai bảo tò mò dẫn tới tình thế tiến thoái lưỡng nan này, cũng đâu ngờ ánh mắt Soái Thế Tài lại sắc bén như thế.

Soái Lãng vẫn thuận miệng đáp: “Đám đa cấp đâu phải chỉ có nam, nữ nhiều lắm... ông đâu phải chưa tiếp xúc với bọn chúng, toàn thứ bị tẩy não, chúng điên lên không cần mạng.”

Phương Hủy Đình thở phào, trái tim quay lại lồng ngực rồi, nhưng chớp mắt lại nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng, Soái Lãng nói dối không chớp mắt một cái, bị hỏi bất ngờ như vậy mà chẳng lộ ra chút nào, phản ứng như người bình thường, ngay cả người biết chân tướng như cô còn chẳng nhìn ra sơ hở.

Té ra y nói dối thành thói rồi... Vậy thì hai ngày qua nếu y che giấu điều gì, mình đừng hòng mà biết được.

“Không thể nào.” Soái Thế Tài lại một lần nữa phản bác quý tử, vừa nói kéo ghế ngồi xuống: “Mày đánh nhau từ nhỏ, một đánh ba đánh bốn đứa cao lớn hơn không thành vấn đề, thân kinh bách chiến, tao không tin mấy nữ nhân bán hàng đa cấp lại có thể đánh mày thành ra như thế này? Lại còn chuyên môn nhè mặt mày mà đánh là sao? Còn nữa, mày chạy nhanh lắm, không đánh được là mày chạy mất rồi, sao có thể bị đánh nhiều như thế?”

“Vậy tôi nói do cảnh sát đánh thì sao? Ông đi đòi lại công bằng cho con à?” Soái Lãng cố tình liếc nhìn Phương Hủy Đình.

Thế là Phương Hủy Đình lại giật mình đánh thót, lần này trái tim rớt xuống gót chân luôn rồi, cô muốn quay đầu chạy ngay, nhưng mà làm thế khác gì lạy ông tôi ở bụi này.

Ai mà biết trên đời có cặp cha con đáng sợ thế này.

“Càng không thể nào.” Soái Thế Tài tiếp tục bác bỏ: “Có cảnh sát nào chuyên môn nhằm mặt mà đánh chứ?”

“Vậy thì chỉ có thể do đa cấp đánh, ông không tin thì hỏi làm gì?”

Soái Lãng làm một câu chặn họng, Soái Thế Tài rõ ràng toàn thân run lên vì giận, còn Phương Hủy Đình đứng ngồi không yên, vội can thiệp: “Chú Soái, chú nguôi giận, Soái Lãng lần này giúp đỡ bọn cháu phá hủy tụ điểm đa cấp, trong lúc hành động bị thương, đó là trách nhiệm của bọn cháu, chú đừng trách anh ấy... Hay là cháu tránh đi nhé.”

“Cám ơn cháu Tiểu Phương.” Soái Thế Tài rất có thiện cảm với cô gái xinh đẹp lại ngoan ngoãn lễ phép này, đứng dậy bắt tay.

Phương Hủy Đình mỉm cười đáp lại, sau đó nhanh chân ra ngoài khép cửa lại, tay đỡ ngực thở dốc... Đúng là lý luận không chỉ đạo được thực tế mà, suy đoán nào của mình cũng sai, hai cha con này mà có súng, e gặp nhau một cái là...

Không còn người ngoài nữa, hơn nữa người ngoài lại cho một lời giải thích hợp lý, cuối cùng Soái Thế Tài không tuy hỏi con trai chuyện này nữa, có điều chẳng khen ngợi biểu hiện lần này của con trai, ngược lại dùng ánh mắt không xác định lắm nhìn Soái Lãng. Trong điện thoại phó cục Lô và chính ủy Đồng đều tán dương hết lời, Soái Thế Tài không tin chàng trai vì nghĩa giúp cảnh sát phá ổ đa cấp là con mình.

Không còn người ngoài nữa, làm hai cha con chẳng biết nói gì, kỳ thực hai cha con họ quen kiểu nói chuyện sặc mùi thuốc súng như thế, đó là cách đối thoại quen thuộc của hai cha con.

Có điều lần này Soái Thế Tài thấy có chút mất tự nhiên, dù sao thì hơn hai năm rồi mới gặp lại, hồi lâu mới nói: “Nếu không phải vì chuyện này chính ủy Đồng gọi điện cho tao, có phải mày không định liên lạc với tao đúng không? Mày giỏi rồi, còn quen có bạn gái lừa đảo, giở trò lưu manh trước bàn dân thiên hạ.”

“Tôi không phạm tội, dù có thì giờ cũng không có cái tội lưu manh đâu.” Soái Lãng xoay người hướng khác tiếp tục lấy túi đá chườm mặt.

“Nếu mày thực sự phạm tội sẽ có người tới giáo dục mày, tao không tới gặp mày... Đừng có già mồm với tao, tao xem đoạn video giám sát đó rồi, tao cũng hiểu vài phần, nữ nhân bị nghi là Nữ Tiêu đó là ai? Mày và cô ta có quan hệ thế nào?” Soái Thế Tài không ý thức được giọng điệu của mình giống như nhiều năm trước, mà cách nói này rất dễ khơi lên tâm lý nổi loạn của con trai.

Soái Lãng không cần suy nghĩ, buột miệng mà nói, ngữ khí rất kiên quyết, rất sấc xược: “Người khác không nhìn ra, chẳng lẽ ông không nhìn ra à? Tôi không quen cô ta, cô ta chẳng qua kiếm một con ma thế mạng để che mắt người khác.”

“Thế sao mày không phản ánh đúng sự thực, còn bịa ra câu chuyện tình một đêm, mày không đổi được cái thói nói dối à?”

“Tôi mà nói mình không quen một nữ nhân hôn mình trước mặt bao người thì ai tin không? Bọn họ cứ bám lấy không buông tha thì làm thế nào?”

“Cho nên mày mới rải ra cái vụ đa cấp, để cảnh sát có việc làm, di chuyển sự chú ý đúng không?” Soái Thế Tài lập tức hiểu ra mục đích việc làm anh hùng tốt đẹp của con trai mình.

“Ừ đấy.” Soái Lãng chẳng buồn chối.

(*) Cha con này là số một rồi.