Q1 - Chương: 162 Gặp gỡ ngắn ngủi, niềm vui chưa trọn. (2)
“A, cái thằng nhãi thối tha này...” Biết con không ai bằng cha, Soái Thế Tài thấy con trai thản nhiên thừa nhận, không biết có nên giận hay không, nói thế nào cũng là chuyện tốt, song vẻ mặt vẫn rất nghiêm trọng: “Không đúng, không đúng...”
Hiểu cha không ai bằng con, Soái Lãng cũng thầm kinh hãi, vấn đề trong chuyện này lớn lắm, lộ ra chút manh mối nào đừng hòng qua được mắt cha y.
Mà cha y là người rất nguyên tắc, để ông biết được thì chút lợi ích từ việc này không khéo nôn ra hết. Y còn có thế chống lại cha mình chứ Trình Quải à, ông già mình dọa vài câu là hắn khai hết.
Soái Thế Tài đột nhiên nói: “Từ lúc tao vào cửa, mày gọi tao là gì, xưng tôi gọi ông? Mày nói chuyện với cha mày thế à?”
Soái Lãng không ngờ đột nhiên bị hỏi như thế, oan ức lẩm bẩm: “Không gọi ông vẫn là cha, vừa vào cửa ông đã nói như thẩm vấn phạm nhân, tôi muốn gọi cha cũng không được.”
Soái Thế Tài ngớ người nhận ra mình không đúng, cũng là vì thói quen cũ, tiềm thức cho rằng con mình lại gây chuyện gì đó rồi, trong lòng khó tránh khỏi bực bội, bất tri bất giác lại đối xử với nó như nghi phạm.
Mình không coi nó là con, sao có thể trách nó không gọi mình là cha.
Thoáng chốc, Soái Thế Tài như quả bóng xì hơi, nhớ lại mình chưa bao giờ đối xử với nó hiền hòa... Từ lúc nó đi học là chỉ có đánh, đánh và đánh... Mỗi lần không phải nhận nó về từ phòng bảo vệ trường thì cũng là đồn công an, lần nào cũng nổi trận lôi đình, đánh cho tới khi nó không chịu nổi phải cầu xin mới thôi...
Rồi tới một ngày ông ta phát hiện ra thành quả kiểu giáo dục đòn roi của mình, không muốn đánh con nữa, thì con trai cũng không trở về... Thế là bất kể thương, giận đều không còn ý nghĩa gì nữa.
“Hút đi.” Soái Thế Tài lấy ra điếu thuốc, Soái Lãng lắc đầu không thèm để ý, ông chỉ tay: “Nhìn ngón giữa và ngón trỏ của mày đi, da ở đó tối màu hơn chỗ khác, do kẹp thuốc mà ra chứ gì, thừa biết mày còn chưa cai được.”
Soái Lãng bực bội lấy điếu thuốc, tự mình châm lửa, rít sâu một hơi, hai cha con lặng lẽ hút thuốc, làn khói mỏng như sự kết nối duy nhất giữa hai người...
Nhìn điếu thuốc, đây là loại Hoàng Kim Diệp, mười đồng một bao, hơn loại 6 đồng trước kia cha y hay hút, xem ra bỏ đi được cái gánh nặng là y, điều kiện cũng tốt hơn không ít...
Len lén đánh giá cha mình, thay đổi rất rõ ràng, trước kia mặt lúc nào cũng một vẻ sầu khổ, giờ nếp nhăn giãn ra không ít, trước kia ăn mặc lôi thôi lếch thếch thì giờ chỉnh chu gọn gàng, cổ áo sơ mi sạch sẽ, xem ra thay thường xuyên, râu cạo hết... Cảm giác còn trẻ hơn trước vài phần.
Xem ra ông ta sống hạnh phúc lắm... Soái Lãng lòng chua chua.
“Mấy năm qua mày sống thế nào?” Soái Thế Lãng hỏi, nghệ nghiệp ăn sâu vào trong máu rồi, cách hỏi chuyện nghe cũng không tra hỏi.
Soái Lãng nhạt nhẽo đáp: “Rất tốt.”
“Rất tốt à?”
“Rất tốt.”
“Thế sau này mày định làm gì?”
“Chưa biết.”
“Chưa biết?”
“Thì kiếm tiền chứ còn làm cái gì?”
“Vậy lập nghiệp thì sao? Lập gia đình thì sao? Mày phải có một nghề nghiệp cố định chứ?”
“Công việc bây giờ khó khăn như thế, công vụ viên khỏi nghĩ, xí nghiệp quốc gia có hiệu ích tốt một chút cũng quên đi, giờ đại bộ phận sinh viên tốt nghiệp còn chẳng phải kiếm ăn trong xí nghiệp dân doanh? Không chết đói là may rồi.” Soái Lãng bực mình đáp.
Soái Thế Tài im lặng không hỏi nữa, chuyện này là sự thực, bây giờ đang phá vỡ tư tưởng bát cơm cả đời, phá rất triệt để, phá tới không một ai có cảm giác trung thành với nghề nào nữa. Hơn nữa cũng chưa chắc có năng lực là có việc, có việc chưa chắc đúng năng lực, huống hồ Soái Thế Tài biết con mình chẳng có năng lực đó.
Chuẩn bị sẵn tinh thần bị cha mắng một trận, mắng y học hành không ra sao, để bây giờ không kiếm nổi một công việc ra hồn, ai ngờ cha lại trầm mặc.
Đột nhiên Soái Thế Tài đưa tay ra vò đầu Soái Lãng, y tích tắc cứng đờ, muốn né tránh, cuối cùng vẫn ngồi im một chỗ, cái cảm giác này xa xôi quá rồi, xa tới mức y chẳng nhớ đã từng có hay chưa.
Soái Thế Tài cởi cúc ngực áo, lấy ra một tờ giấy, đó là bản photo bằng tốt nghiệp mà Soái Lãng sau khi lấy được vào năm ngoài gửi về gia đình, ngoài ra còn có cuốn số tiết kiệm, dùng tên ông, hai năm gom góp được ba vạn, không phải dễ dàng.
Đó là số tiền mà cha y dùng để chạy cho y vào đại học.
“Chỉ gửi cái này về mà không thấy người đâu … Có ý gì hả? Sợ … cha mày không có tiền à?”
“Con...” Soái Lãng ấp úng, mặt cúi xuống mãi mới nói được: “Con xấu hổ không dám về.”
Soái Thế Tài khựng người, ông không ngờ tới câu trả lời này, lòng thoáng mừng, vậy là tiến bộ rồi.
Trong phòng im lặng hồi lâu.
“Có gì mà phải xấu hổ, vì chuyện của mày, dì Lan mày trách cha rất nhiều lần, ai biết mày thì biết mày là đứa không ra gì, ai không biết thì nghĩ mẹ kế ép con chồng bỏ đi... Cha lấy làm lạ, trước kia đánh mày như thế, không thấy mày bỏ nhà đi, hôm đó chỉ nói nặng một câu mà hơn hai năm không về nhà... Thôi, không cần nói gì nữa, theo cha về nhà..” Soái Thế Tài trừng mắt ra lệnh.
Không ngờ mệnh lệnh này chẳng hiệu quả nữa, Soái Lãng lắc đầu: “Cha, con về làm gì cho khó xử, biết hai người sống hạnh phúc là được rồi, về để cha ngày ngày nhìn con rồi chướng mắt à? Với lại dì Lan trẻ như thế, nhà chẳng rộng, con về ở bất tiện lắm... Con không về đâu, với lại ở đó kiếm việc không dễ.”
“Lớn rồi, thực sự lớn rồi, có điều mày cũng không thể mãi không về nhà.”
“Có thời gian con về thăm là được.”
“Được, không ép mày, vậy cái này là sao?”
“Cái này gửi cho cha, trước kia con phá trong nhà không ít... Mấy năm qua tích góp được một chút... Cha cần dùng thì dùng, nếu để Anh Tử đi học dùng...”
Anh Tử là Soái Anh, chính là em cùng cha khác mẹ của Soái Lãng, sinh vào năm y lên đại học, bây giờ tính ra hơn sáu tuổi rồi, nói ra ba người họ đã thành gia đình ba người trọn vẹn, y thành thừa thãi.
Biết đây chỉ là cái cớ, Soái Thế Tài cầm cuốn sổ tiết kiệm, tiền không nhiều, sức nặng không nhỏ, ông biết sự phức tạp trong đó, có điều con trai biết nghĩ như vậy làm Soái Thế Tài cảm động, thở dài.
“Cha không muốn mày báo đáp gì... Năm xưa đánh mày nhiều một chút, là sợ mày không thành tài, không nuôi nổi bản thân. Khi mày đi rồi, cha cũng nghĩ rất nhiều, mày không nên người là lỗi của cha... Cha biết cha mẹ ly hôn gây tổn thương lớn cho mày, công việc của cha đặc thù, thành ra hủy mất cuộc đời mày... Không phải là mày sai, cha không nên đánh mày như thế... Dù mày hận hay oán, cha đều không trách.”