Q1 - Chương: 163 Gặp gỡ ngắn ngủi, niềm vui chưa trọn. (3)
“Chuyện bao đời rồi, cha nói làm gì nữa.” Soái Lãng lúng túng, hai cha con đã bao giờ giao lưu như vậy đâu, toàn chửi bới đánh đập, y nhất thời không thích ứng được.
Soái Thế Tài cho sổ tiết kiệm vào túi Soái Lãng, vỗ vỗ vai: “Được, không nói nữa, mày khá lắm, khá hơn khi ở nhà nhiều... Có điều cha không nỡ tiêu tiền mày vất vả kiếm được, đợi mày lập gia đình, cha và dì Lan...”
Soái Lãng bực tức cắt lời, y không thích nghe cha y nói tới tên dì Lan với vẻ mặt vui mừng như thế: “Cha, con đâu phải không sống nổi tới xin tiền cha, cha nói thế làm gì.”
Hai cha con lại im lặng hút thuốc.
“Soái Lãng, có chuyện này cha muốn hỏi mày...” Soái Thế Tài hơi đắn đo, chuyện này là cái gai trong lòng ông đã lâu, hai cha con hiếm khi một lần nói chuyện bình yên thế này, nhưng không hỏi, lòng lại không yên tân được: “Mày nói thật đi, số tiền này từ đâu mà có?”
Soái Lãng nhướng mắt, đáp đơn giản: “Con làm công.”
“Không thể nào, bây giờ đi làm công một tháng kiếm dăm ba nghìn là cùng, mày còn thuê nhà ở, chi tiêu nhiều, còn phải học lại lấy bằng tốt nghiệp, tốn không ít. Đúng rồi, còn bạn gái nữa, chắc chắn tốt tiền … Mày nói thật đi, không làm bậy gì chứ?”
“Con làm bậy gì?”
“Vậy làm cái gì mà hai năm đã tích góp được nhiều tiền như thế? Mày từ nhỏ không thích học tập, không thích động não, nhưng làm việc khác lại lắm trò, lên cao trung đã biết lôi kéo một đám bạn đi trộm sắt để bán... Mày không về nhà cái khác cha không lo, mày không chết được, chỉ sợ mày ở ngoài lừa gạt làm hại người ta.”
“Con làm thế này cũng sai phải không?” Soái Lãng có chút tức giận, y tích góp được số tiền này tất nhiên có thành phần mồ hôi công sức, đương nhiên cũng có lúc thuận tay kiếm thêm, mặc dù không nói là tiền kiếm được quang minh chính đại, ít nhất y thấy mình cũng chẳng hại ai: “Thẩm vấn chứ gì? Bằng chứng đâu? Cha không chứng minh được đây là thu nhập phi pháp thì tức là hợp pháp, sớm biết thế chẳng gửi về làm gì.”
“Không phải cha lo lắng cho mày, sợ mày học cái xấu sao?” Soái Thế Tài cau mày.
Soái Lãng vặn lại: “Lo mà có thấy cha đi tìm con đâu, cha hoài nghi con thu nhập phi pháp á? Có mà con nghi cha làm việc bất chính thì có.”
“Cái gì?” Soái Thế Tài lên giọng.
” Cha trừng mắt cái gì... Con không tin cha chạy cho con vào đại học, lấy vợ rồi lại sinh con mà không có tí thu nhập xám nào, bằng vào lương của cha làm nổi mấy chuyện đó sao sao?”
“Mày, mày, thằng nhãi này, mày làm phản à?”
Soái Lãng đứng bật dậy: “Cha muốn đánh phải không, cha đánh đi...”
Soái Thế Tài đã vung tay lên rồi, đối diện với ánh mắt có chút oan ức có chút bất khuất của con trai, tay lại từ từ hạ xuống, xấu hổ đứng đó.
Soái Lãng lên giường, chùm chăn che mặt, giọng từ trong chăn truyền ra: “Cha, cha đi đi, một mình con sống rất tốt, cha và dì Lan cũng sống tốt, tội gì phải chuốc thêm chuyện không thoải mái vào người... Cha đi đi, con không muốn gặp cha nữa.”
Giọng không nặng, nhưng rất trầm, làm Soái Thế Tài tay chân luống cuống, không biết làm sao thay đổi tình huống này, gia đình đổ vỡ như chiếc gương vỡ, dù cố hàn gắn thế nào cũng không thể gương vỡ lại lành, huống hồ giờ mình có gia đình hoàn toàn mới... Với đứa con này, ông thực sự cảm thấy có lỗi.
Hôn nhân đổ vỡ không phải vợ chồng tổn thương nhất, mà là con cái, Soái Thế Tài đứng lặng người ở đó lòng đầy tự trách, mặc dù đối phó với bất kỳ loại nghi phạm nào, ông chưa từng thiếu thủ đoạn, nhưng đối xử với con trai... Ông không phải là người cha xứng chức, trước nay luôn không biết phải làm sao, giờ vì quá quan tâm không ngờ khiến con trai bất mãn.
Reng reng reng... Chuông điện thoại reo lên, mất một lúc Soái Thế Tài mới nhận ra, bắt máy, là người tổ công tác về muốn gặp ông, phải đi rồi, ông tới bên giường cân nhắc nói.
“Soái Lãng, nhận được thứ mày gửi về cha rất vui, vốn định tới tháng 7 tới tìm mày, lần này gặp rồi, vậy cha nói luôn... Tháng 7 cục đường sắt Trung Châu tuyển nhân viên, một số bộ phận chiếu cố cho con em trong ngành, công tác tốt hơn, cha chẳng thể tìm cho mày... Nếu mày muốn, khi đó cha thông báo, mày về báo danh.”
Không đáp, người trong chăn bất động.
Ở lại rất lâu không có câu trả lời, Soái Thế Tài cô độc rời phòng khép cửa lại.
Thu hoạch cực lớn ở tiểu khu Tây Dương khiến tổ công tác phải làm việc xuyên đêm, hơn nữa bận rộn suốt cả đêm chưa xong. Đến khi trời sáng, Phương Hủy Đình hưng phấn chạy vào nhà chiêu đãi, tên nghi phạm leo ống nước xuống bị Soái Lãng bắt được quả nhiên là cốt cán của tập đoàn đa cấp, cả cái ổ bắt được 112 người, oanh động cả thành phố.
Cô muốn là người đầu tiên chia sẻ tin vui này với Soái Lãng.
Chỉ có điều Phương Hủy Đình gõ cửa mãi không ai mở, hỏi nhân viên quầy mới biết đêm qua Soái Lãng đi rồi.
Đi mất rồi, đi một cách lặng lẽ như thế, Phương Hủy Đình ngây ra đó, cảm giác mất mát dâng lên trong lòng.
Có điều chẳng có thời gian cho ai thương cảm, ở cái thành phố tất bật này, mọi thứ đều sẽ bị lãng quên rất nhanh.
À, thường là vậy.
Buổi sáng mấy ngày sau, giờ Luân Đôn, vừa rời giường.
Tầng năm tòa nhà nào đó trong tiểu khu Quang Minh, hộ thuê nhà Bình Quả, Điền Viên, Hàn Đồng Cảng xếp hàng ở trước cửa phòng vệ sinh, người xách quần, người ôm bụng, cho dù là lão đại chú ý hình tượng nhất cũng mặt mày nhăn nhó, chỉ hai người còn lại: “Lão Tam, gõ cửa, gõ cửa đi, xem Nhị ca của mày có phải là chết chìm trong hố xí rồi hay không?”
Điền Viên kéo quần sớm không chịu nổi, đấm rầm rầm một hồi: “Nhanh chút... Nhanh chút Nhị ca... Đến ỉa xong ăn cũng không tốn thời gian như vậy.”
“Nhịn đi, ai bảo mày ngủ nướng...” Người bên trong quát trả, chính là Soái Lãng.
Ba người bên ngoài chả khác nào lửa đốt đít, nhưng chẳng biết làm sao, buổi sáng có đứa nào chẳng nấn ná tới giây phút cuối cùng mới chịu dậy, mà đúng lúc này đều tranh nhau đi vệ sinh, vì thế bốn anh em xếp hàng luân phiên nhau chiếm đồn nhà vệ sinh, gọi sang mồm là giờ Luân Đôn.
Bình thường không đến mức căng thế này, nhưng hôm nay Soái Lãng vào nhà vệ sinh mười mấy phút không ra, tạo thành ùn tắc.
“Nhị ca, không phải anh bị táo bón chứ, ra mua ít dầu hoa cúc đi, đừng để bọn em đợi thế này.” Tiểu Bình Quả hô.
“Không phải có điều khó nói chứ, ra để mọi người xem cho...” Điền Viên đập cửa tới hăng say vừa mỉa mai.
“Soái Lãng, cậu mà còn không ra là bọn tôi xông vào chụp ảnh đấy... Lão Tam, lấy máy ảnh của anh lại đây...” Hàn Đồng Cảng cũng giục kèm đe dọa.