Q1 - Chương: 164 Si tâm không đổi, miệt mài theo đuổi. (1)
Kẹt" cửa mở ra, Bình Quả và Điền Viên tranh nhau làm Soái Lãng bị đẩy sang bên, hai thằng kẹt luôn ở cửa, nhưng Điền Viên ưu thế to béo khỏe hơn, huých mông bự đẩy Bình Quả ra chen vào.
Bình Quả tức tối đá mông Điền Viên chửi bới. Định xông vào quyết tranh hố xí, đột nhiên ngửi thấy mùi gì, Bình Quả xoay ngoắt người hít hít, mùi này ở trên người Soái Lãng, kéo Nhị ca nhìn lên nhìn xuống.
Ái chà chà, mặt cạo sạch sẽ, đầu vừa mới gội không biết là dùng bao nhiêu đầu gội đầu mà thơm như thế, áo sơ mi mới tinh trắng muốt, hình như còn phun gì đó: “Nhị ca, chuẩn bị đi tán gái à?”
“Đúng rồi.” Soái Lãng ưỡn ngực chỉnh lại cổ áo, trốn ở nhà liền năm ngày rồi, thương tích trên mặt đã mờ, có thể ra ngoài gặp người khác.
Lão đại không hiểu ở chỗ này: “Soái Lãng, cậu không định đi tìm việc à?”
“Tôi phải khao thưởng bản thân, nghỉ ngơi tử tế một thời gian, suốt hơn hai năm ròng vất vả rồi, chưa chơi cho đã mấy ngày, tôi phải học hưởng thụ cuộc sống... Hôm nay tôi hẹn Tuyết Na tới miếu Trung Nhạc, thành bạn gái chính thức sẽ mời anh em một bữa...”
Soái Lãng mặt phơi phới, mặc dù hôm đó gặp lại Soái Thế Tài kết thúc chẳng vui vẻ gì, song cũng cởi bỏ nhiều tâm kết bao năm.
Hôm sau Soái Lãng tra thẻ ngân hàng, Trình Quải đã ngoan ngoãn gửi tiền còn thiếu vào đó, thúc giục Soái Lãng đi xử lý chợ sách đường Trung Nguyên, giúp hắn độc bá thiên hạ, thống nhất giang hồ thành tên buôn sách lậu số một Trung Châu.
Có điều Soái Lãng chẳng hứng thú đi phá hoại chuyện tốt của thiên hạ, tính toán lại tháng vừa rồi chẳng làm việc cho đàng hoàng, nhưng mà thu nhập lại còn tốt hơn cả năm trước đó.
Bây giờ tiền đang rủng rỉnh, tâm tình cực tốt, ném chuyện công việc sang một bên, một lòng đi tán gái.
Bằng vào số tiền này, từ giờ tới cuối năm ca ca chẳng cần đi làm vẫn sống phè phỡn, tội gì phải vất vả, đúng không?
Chốc lát Điền Viên mặt khoan khoái đi ra, Bình Quả chẳng buồn để ý tới Soái Lãng nữa, chui ngay vào, lão đại lại lần nữa chậm chân, hối hận không nên nhìn Soái Lãng.
Tới lượt Điền Viên chú ý tới cách ăn mặc của Soái Lãng, theo y vào phòng, dựa cửa nhìn Soái Lãng đang đi giày thể thao, bình phẩm: “Nhị ca, lần này nghiêm túc rồi đấy à, em nhớ anh thích ngự tỷ cơ mà, trước nay không phải chê mấy tiểu nha đầu nhõng nhẽo phiền phức hay sao?”
“Kỳ thực anh mày có phức cảm loli ngầm đấy... Cút đi, mày nhìn anh làm anh buồn nôn.” Soái Lãng đẩy Điền Viên ra ngoài đóng cửa lại.
Ba anh em ở ngoài nghe thấy tiếng huýt sáo trong phòng truyền ra, xem chừng vui vẻ lắm, rồi lại có tiếng lục lọi, chắc chưa hài lòng lại tân trang lần nữa. Điền Viên úp mỳ ăn nhìn đánh mắt với Bình Quả, hai thằng này rất hiểu nhau, cùng phì cười, mùa xuân tới rồi, nhị ca động dục, không gì cản nổi.
“Quả Nhi, mày nhận ra không, Nhị ca từ hôm trở về thay đổi nhiều lắm, trước kia thì cắm mặt kiếm tiền, giờ thì chẳng tìm công việc nữa, thành tán gái chuyên nghiệp.”
“Chẳng qua là anh ấy gặp cha nên vui thôi, không phải Nhị ca kể rồi sao, cha anh ấy kiếm cho một công việc ở trong ngành đường sắt, coi như bát cơm trong tương lai được giải quyết rồi, ấm cả đời.”
“Anh ăn trước đây, hôm nay anh nhiều việc...” Hàn Đồng Cảng tranh thủ lúc hai thằng kia buôn chuyện, bê bát mỳ của Điền Viên chạy mất.
Điền Viên "á" một cái, trở tay không kịp, lão đại đã ăn rồi, líu lưỡi: “Anh là lão đại kiểu gì thế, ỉa cũng tranh, ăn cũng tranh.”
Hàn Đồng Cảng ăn mỳ sùm sụp, không thèm để ý, Điền Viên bực lắm chỉ đành làm bát khác, quê tên béo ở huyện Ô Long tỉnh kế bên, người nơi đó có truyền thống vác nổi đi khắp thiên hạ, nên coi như cũng ảnh hưởng phần nào. Trong cái nhà này thì Điền Viên có tay nghề nấu ăn cao nhất, cũng là người duy nhất không ngại chuyện bếp núc.
Lát sau ba anh em mỗi người bê một bát mỳ, không phải mỳ nước sôi đâu nhé, mỳ trứng cà chua hẳn hoi đấy, chẳng ai nói với ai câu nào cắm mặt vào ăn.
Bữa sáng thế nào cũng không thể quá qua loa, buổi trưa ở đơn vị thì ăn tạm, buổi tối về nhà có thời gian mới làm bữa ngon lành, một ngày hối hả như vậy qua đi.
Mấy ngày trước Soái Lãng bị cảnh sát đưa đi làm đám anh em cuống lên, có điều chuyện qua một cái, lại khôi phục nhịp sống thường nhật, chỉ có Soái Lãng là thay đổi rất lớn.
Chứ không à, anh em đang ăn thì Soái Lãng đi ra, chắc thấy mặc áo sơ mi trắng gò bó, thay đổi sang sơ mi kẻ caro, vui vẻ vẫy tay: “Tạm biệt các anh em... Tối về cho mọi người xem ảnh thân mật của tôi và Tiểu Tuyết Na.”
“Nhị ca không ăn à?” Bình Quả quan tâm hỏi.
“Trên đường ăn, ăn nhiều mỳ gói không tốt, ít dinh dưỡng dễ nổi mụn.” Soái Lãng dứt lời thì đã đi rồi.
Ba anh em nhìn nhau, quái, nhị ca tới món sở trường cũng vứt bỏ rồi, ăn xong bữa, bát đũa vứt luôn ở bàn, ai nấy đi làm...
Đối với rất nhiều người trong thành phố, đây là một ngày bận bịu, với Soái Lãng tiêu diêu mà nói, đây là một ngày tràn ngập ánh nắng.
Mới tám giờ hơn, mặt trời còn chưa quá gay gắt, nhưng chút mát mẻ buổi sớm bị mặt trời đánh tan hết, đường trải nhựa qua một đêm chưa phả hết cái nóng lại đón nhận đợt nung chảy tiếp theo. Hơi nóng bắt đầu bốc lên hầm hập, trên thiêu dưới nướng, mọi người xuống xe bus đều mau mau chạy tới điểm đến của mình, hạn chế ở ngoài trời hết sức có thể.
Chỉ có Soái Lãng tinh thần phơi phới chẳng cảm thấy nóng bức là gì, đi qua đoạn phố ngắn, từ bên kia đường nhìn thấy hình bóng quen thuộc, cô gái nho nhỏ đó khiến y cảm giác luồng gió mát lịm chạy qua tim.
Cô gái đó tất nhiên là Vương Tuyết Na.
Soái Lãng vuốt lại mái tóc, chỉnh lại cổ áo cho thẳng, đang định hít sâu một hơi vẫy tay gọi thì một chiếc Volvo xám bạc bỗng nhiên ở đâu phóng tới đỗ ngay trước cổng Đh Trung Châu.
Bước từ trên xe xuống là nam nhân cao ráo chừng 30 tuổi, đeo kính rất trí thức, tướng mạo đường đường, nhìn là biết nhân sĩ thành đạt, đi về phía Vương Tuyết Na.
Soái Lãng đột nhiên có cảm giác không lành.
Quả nhiên chuyện y lo sợ nhất xảy ra rồi, nam nhân kia đút tay túi quần, dáng vẻ tiêu sái, hắn đứng đó cùng Vương Tuyết Na nói chuyện, tiểu học muội người nhỏ nhắn, thấp hơn nam nhân kia một cái đầu, thế nên khi nói chuyện phải ngửa mặt lên nhìn y, đôi mắt nai long lanh, có vẻ ngưỡng mộ lắm.