← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 165 Si tâm không đổi, miệt mài theo đuổi. (2)

Nhìn cảnh đó, Soái Lãng sững người trong chốc lát, gương mặt dần dần nổi lên đám mây đen, ghen tuông như con thú dữ lồng lộn trong lồng sắt.

Tuy quen biết Vương Tuyết Na chưa lâu, nhưng y đủ biết, cô rất rụt rè chuyện nam nữ, kinh nghiệm chưa nhiều, chưa từng thấy cô thân thiết với nam nhân nào như thế, ánh mắt trong veo như nai con kia, chứng tỏ cô không có chút đề phòng nào với nam nhân này.

Nắm chặt tay, Soái Lãng định đi tới đột nhiên có một cô gái xinh xắn mặc váy chạy qua Vương Tuyết Na, giang rộng tay ôm chầm lấy nam nhân kia, sau đó cả hai vẫy tay với Vương Tuyết Na lên xe phóng vút mất.

Thì ra là vậy, người Soái Lãng nhẹ đi một nửa, nhưng đồng thời không khỏi sinh ra ý nghĩ, nếu bên cạnh Vương Tuyết Na xuất hiện nam nhân như thế, còn cơ hội cho y không? Lúc nãy trong khoảnh khoắc nhìn hai người họ nói chuyện với nhau, Soái Lãng phải thừa nhận trông rất xứng đôi vừa lứa.

Nhìn lại bản thân, không khỏi sinh ra cảm giác tự ti.

Mẹ nó, không được rồi, mấy vạn trong tài khoản của mình mới chỉ đủ mua cái bánh xe thôi, lỡ sau này có tên lắm tiền nhắm vào em gái của mình thì lấy cái gì mà đấu đây?

Có điều đấy là chuyện say này, Soái Lãng nhanh chóng ném ra sau đầu đi về phía Vương Tuyết Na, cười tươi rói bắt đầu một ngày ngập tràn hạnh phúc của mình.

Hoặc là không …

Đến gần trưa, đeo bốn năm cái túi lớn, Soái Lãng thở hổn hển đứng ở cổng miếu Trung Nhạc, dựa vào vào cổng mà thở, lau mồ hôi trên trán, lòng thầm nghĩ :" Mắc bẫy rồi, mắc bẫy rồi, con mẹ nó, bị đám con gái thông đồng lừa rồi."

Đám nào? Phía trước bốn cô, phía sau ba cô, phía trước xanh xanh đỏ đỏ, phía sau tím tím vàng vàng. Tuyết Na học muội áo thun nhỏ và quần jean ở phía sau, thi thoảng mấy cô gái che miệng cười nhìn Soái Lãng.

Soái Lãng cũng lờ mờ nhận ra bọn họ đang bàn tán về mình, mà chắc chắn là chẳng có lời gì hay ho, hôm trước đưa Vương Tuyết Na về nhà, nghe nói là một đám bạn học muốn tới miếu Trung Nhạc du ngoạn. Soái Lãng tất nhiên xung phong làm hộ hoa sứ giả, vốn tiểu học muội từ chối rồi, không ngờ về nhà gọi điện lại đồng ý, làm Soái Lãng mừng cười cả đêm ...

Sáng hôm nay tới cổng trường gặp Vương Tuyết Na được cô dẫn tới điểm tập kết mới phát hiện bảy em gái trẻ trung xinh tươi, chỉ có một mình mình là nam, lòng càng thêm phất phới, lên xe ngồi cùng Tuyết Na muội muội, trò chuyện rất vui.

Khi xuống xe mới phát hiện vấn đề, bảy cô gái điệu đà người ba lô người túi xách, đi một lúc đã có người than vãn, Soái Lãng ga lăng nhận đeo hộ, đi tới lưng chừng núi thì lần lượt toàn bộ chất lên người y, mới nhận ra mình không phải tới làm tình lang, mà là bốc vác ...

“Cho anh này, mệt không?”

Soái Lãng đang thở thì đột nhiên có chai nước táo xuất hiện trước mặt, tiếp đó là bàn tay trắng trẻo cầm giấy ăn lau mồ hôi cho y, sĩ diện bốc lên: “Không mệt không mệt, không mệt tí nào.”

Vương Tuyết Na nhìn Soái Lãng tu nước ừng ực, mệt tới phờ phạc còn ngốc nghếch làm ra vẻ hảo hán, cô cũng không vạch trần, đợi y thở đều lại, ranh mãnh nháy mắt: “Anh thấy thế nào?”

“Thế nào là sao?”

“Bạn em đó, anh thích ai, em giới thiệu cho.”

“Giới thiệu hết cho anh là xong.”

“Bạn cao cao kia thế nào, tên là Đông Mai, dáng người không thua người mẫu đúng không? Ở bên cạnh là Dương Sảng, cô gái Kinh Tương đấy, rất dịu dàng ... Người đi cùng Nghiên Tuệ là Thiến Tử, còn cô gái hết sức nhã nhặn kia là Đỗ Tiểu Nghệ ...” Không biết vì sao Vương Tuyết Na hết sức tích cực giới thiệu bạn học của mình.

Soái Lãng bình phẩm: “Bạn học em đều làm sao vậy, Đông Mai gày như que củi ấy, Dương Sảng nhìn ai cũng cười như bị ngốc, Nghiên Tuệ thì anh không dám đánh giá, Tiểu Nghệ quá thâm trầm, Thiến Tử không tệ, nhưng mà không thể mở miệng ra nói ...”

“Làm sao?” Vương Tuyết Na không hiểu.

“Chỗ này chứ sao ... Em không phát hiện à?” Soái Lãng nhe răng làm mặt quỷ.

Vương Tuyết Na hiểu rồi, chê cô bạn mình răng không đều, đấm vai y mấy cái, miệng lại cười rõ tươi.

Soái Lãng nghiêm mặt nói: “Nhìn đi nhìn lại có em là tốt nhất, sao em không giới thiệu bản thân cho anh luôn đi.”

“Không được.” Vương Tuyết Na nghênh mặt kiêu ngạo.

“Này, hỏi em một vấn đề riêng tư nhé, bạn trai trong lý tưởng của em là thế nào?” Soái Lãng sán tới gần hỏi.

“Ừm ...” Vương Tuyết Na nhìn Soái Lãng rồi lắc đầu thở dài: “Hình như ...không giống như anh.”

“Vậy như thế nào?”

“Ừm, phải có chút tài hoa, nhưng đừng hơn em quá nhiều, đừng quá giàu, nam nhân nhiều tiền dễ hư, nhưng cũng không thể quá nghèo, nam nhân quá nghèo tức là người thiếu chí khí, phải hiểu tâm lý người khác, biết thương người, biết chiều chuộng ...”

“Oa oa, sao anh cứ cảm giác em đang nói anh thế.”

“Hả, đâu ra?”

“Chứ còn gì, ví dụ tài hoa của anh không hơn em là cái chắc, anh cũng không có đủ tiền để hư hỏng, chí khí thì anh có thừa, hơn nữa anh rất hiểu tâm ý của em, rất nhường nhịn chiều chuộng em.”

Soái Lãng vừa vừa mới nói xong, Vương Tuyết Na xì xì xì ba cái liên tục, một người thì mặt quá dày, một người thì mặt quá mỏng, nhưng mà không hiểu sao đôi khi nói chuyện rất hợp. Nói thế nào nhỉ, hai người liếc mắt đưa tình thì phải có một người không biết xấu hổ mới được, đúng không?

Đang nói chuyện thì Quan Nghiên Tuệ và Thiến Tử đã đuổi tới cắt ngang, gọi mọi người tới, buổi du ngoạn chính thức bắt đầu.

Nơi này rất rộng, xem sơ qua sách giới thiệu thì tới hơn mười vạn mét vuông, đình, đài, lầu, các rồi cung điện lầu vũ, các loại kiến trúc cổ hơn trăm gian, tha hồ mà xem.

Hiện còn chưa tới ngày nghỉ lễ cho nên du khách không nhiều, chỉ là mặt trời rất nóng, đoạn đường từ Trung Hoa Môn tới Thiên Trung Các đã khiến Soái Lãng toát mồ hôi. Nhưng mỗi lần thấy Vương Tuyết Na tung tăng như nai con, thi thoảng chạy tới hỏi vài câu, thế là mệt mỏi tan biến sạch.

Xem bia thời Ngụy, thời Đường, xem tùng bách trồng thời Tống, xem sư tử sắt thời Kim, Minh, xem tấm khắc gỗ vang danh thiên hạ của Trung Nhạc, thi thoảng nghe đạo nhân ăn mặc ngay ngắn kể điển cố "Ngũ đấu mễ đạo". Cái trình độ nửa mùa của Soái Lãng tất nhiên không thưởng thức nổi thứ ẩn chứa nội hàm văn hóa này, nhưng y thưởng thức Tuyết Na muội muội chơi không muốn về.

Mỗi lần Vương Tuyết Na dừng chân, Soái Lãng đều chống cằm làm ra vẻ trầm tư, nhưng trong mắt vĩnh viễn là hình bóng nhỏ nhắn xinh xắn của Vương Tuyết Na.

Hôm nay Vương Tuyết Na thay đổi một chút, quanh bím tóc dày kia thêm vài bím tóc nhỏ, áo sơ mi xanh nhạt, quần jean xanh ngọc và dép xăng đan trắng, năng động xinh đẹp. Chạy qua chạy lại làm gương mặt trắng trẻo lúc nào cũng hồng hồng, thi thoảng lau mồ hôi, thi thoảng nhấc cổ áo lên phe phẩy, thoáng lộ ra chút da ngực thôi cũng mê người.

Không thể không thừa nhận đúng là trong mắt tình nhân có Tây Thi, hiện giờ đứng trong đám cô gái đủ mọi phong cách khí chất, nhưng Soái Lãng nhìn thế nào cũng thấy Tuyết Na xinh đẹp nhất.

Chỉ nhìn như thế thôi cũng đã khiến Soái Lãng cảm thấy hưởng thụ rồi, tựa hồ lúc nào cũng có luồn gió mát thổi qua người, cho dù là bị các cô gái lừa làm culi cũng thấy chuyến đi này đáng lắm.

Đặc biệt là nghe Tuyết Na và đám bạn học ríu rít thảo luận điển cổ, sau đó nhìn cô trang nghiêm vào miếng cung kính dâng hương khấu đầu, làm Soái Lãng thấy đáng yêu hết sức ... Còn Soái Lãng chẳng tin thứ này, đến người y còn chả tin, nói gì tới tin quỷ thần.