← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 166 Thiên hạ vô đạo, người lại đồng lòng. (1)

Chơi từ lúc mặt trời mọc tới mặt trời lặn, người kêu mệt, người kêu đói, một đám cô nương cuối cùng cũng lên đường trở về.

Trời vừa tắt nắng là nhiệt độ giảm không ít, vùng sơn dã gió mát và chim kêu, loáng thoáng nghe tiếng tụng kinh đều đều, khiến phiền não tực sự tiêu tán quá nửa. Xuống núi, lên xe, về thành phố ... Các cô gái mệt lả, lên xe dựa vào nhau, Quan Nghiên Tuệ còn ngủ gật bị mọi người trêu chọc một phen.

Xuống xe ở cổng trường đường ai nấy đi, các cô nương cực kỳ hai lòng về Soái Lãng, suốt cả ngày không kêu ca một câu, vậy là hợp cách rồi.

Mấy nữ sinh buổi sáng nghịch ngợm tai quái bày đủ trò khó dễ trêu chọc y, lúc này hiền dịu hiểu chuyện hơn nhiều, lấy đồ của mình, cám ơn Soái Lãng, chỉ có Quan Nghiên Tuệ làm mặt quỷ, rõ ràng vẫn để bụng câu Soái Lãng nói tối hôm đó.

Kỳ thực cứ nói là tán gái, nhưng rốt cuộc là ai tán tỉnh ai còn chưa chắc đâu, bảng quảng cáo trong trường thường dán tấm giấy nhỏ hồng hồng bắt mắt viết " Mỹ nữ du hành, cần tìm bạn đi cùng", thế là có nam sinh ngốc nghếch ứng tuyệt, hí hửng lên đường rồi vác hành lý suốt cả ngày mệt tới không còn tha thiết gì mỹ nữ nữa.

Lần này càng đơn giản, quảng cáo không dán mà đã có anh chàng đi theo phục vụ, chưa nói cả ngày gánh hành lý, lại còn mua vé vào cửa, khéo mồm làm người khác vui vẻ, mọi người sao chẳng hài lòng.

Đám cô nương vui vẻ tản đi, phá cả ngày rồi, không vướng chân người ta nữa, Quan Nghiên Tuệ cũng hả hê vì chơi xỏ được Soái Lãng một vố, đến khu chung cư nhân viên trong trường mới chịu đi.

Lúc này cách nhà Vương Tuyết Na chỉ mấy chục mét nữa thôi, hai người đi thật chậm, đến khi cô dừng lại, Soái Lãng thoáng thất vọng, quan hệ hai người vẫn chẳng có tí tiến bộ nào, song vẫn biết ý đưa cho cô gái túi cuối cùng đeo trên người: “Không cho anh tiễn nữa à, vậy thì đến đây thôi.”

“Xin lỗi ...” Vương Tuyết Na bỗng nghiên ngại ngùng nói một câu.

“Sao vậy?”

“Hôm qua em về nhà, vừa vặn Nghiên Tuệ ở nhà em chơi, vốn không muốn để anh đi, nhưng cô ấy nhất định ép em gọi anh theo ... Kỳ thực nữ sinh đi chơi thường kéo theo vài tráng đinh, vừa mang vác lại vừa làm vệ sĩ, hì hì ..” Vương Tuyết Na xấu hổ lè lưỡi, thấy Soái Lãng không để ý liền yên tâm.

“Có sao đâu, anh thấy rất vui, lần sau đi lại gọi anh, anh sẽ tới.” Soái Lãng mệt thì mệt thật, nhưng so với trước kia từ sáng tới tối hùng hục vác hàng chuyển hàng thì đáng là gì chứ, mấy cô gái thực ra không làm gì quá đáng, chỉ trêu y chút thôi.

Vương Tuyết Na biết tâm ý của Soái Lãng, nhưng hện giờ cô không thể tiếp nhận tâm ý này, có chút cảm động. Đối với sự quan tâm của Soái Lãng, cô cảm giác rất thân thiết, giống như người nhà vậy, khiến cho nhiều khi cô bỏ qua vô vàn khuyết điểm trên người y.

Hoặc có lẽ đó không tính là khuyết điểm.

Trò chuyện một lúc, thấy Soái Lãng rất lưu luyến, có có chút không đành lòng, chỉ hướng nhà mình: “Vậy ... Em về đây, anh vất vả cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ừ, em về đi, anh không mệt, em thì mệt rồi đấy.”

Soái Lãng nhìn theo tiểu học muội bước chân nhẹ nhàng đi về tòa nhà, dừng lại ở trước cửa vẫy vẫy tay với y. Dưới ánh đèn mông lung, Vương Tuyết Na một tay vịn cửa, nửa người nghiêng ra ngoài vẫy tay, dáng vẻ rụt rè muốn gặp không dám gặp, ngàn vạn lời muốn nói chỉ ấp úng trong lòng, không có cách nào hình dung hết.

Nhưng cũng có một điểm không hay, Soái Lãng thấy cô bé này quá đơn thuần, tới mức làm y không biết phải ra tay thế nào ... Vì thế quan hệ hai người vẫn ở trạng thái chẳng xa chẳng gần, ai cũng hiểu lòng đối phương, nhưng quan hệ chưa tới mức đó, có điều Soái Lãng thấy đủ rồi, y thích sự thoải mái đơn giản khi ở bên Vương Tuyết Na.

Hạnh phúc Soái Lãng muốn thực ra vô cùng đơn giản, một ngôi nhà, một cô gái làm bạn, cuộc sống nhỏ êm đềm trôi qua.

Kỳ thực điều đó há chẳng phải là mong muốn của rất nhiều người? Đúng mà cũng là sai, với đại đa số những người ngày ngày bôn ba vì cuộc sống, mơ ước nhỏ nhoi là vì không dám ước mơ, vì biết khả năng mình chỉ đến như thế, còn Soái Lãng là thực sự khao khát.

Thong thả đi trên con đường rợp bóng lá trong sân trường yên tĩnh, Soái Lãng hiếm khi thấy lòng tĩnh lặng như thế, quãng thời gian ở trong trường không phải nói là mỹ hảo gì, nhưng là giai đoạn còn ngây thơ. Trốn học, chơi game, xem phim, đánh bạc …

Hơn hai năm qua y làm gì, kiếm tiền rồi lại kiếm tiền, đã bao lâu rồi không bật máy vi tính lên chơi game, không thức đêm đọc tiểu thuyết mạng, Angelina Jolie gần đây có phim gì nhỉ? Y quên mất rồi.

Vừa đi vừa hồi tưởng thời gian trong trường, thi thoảng môi lại nở nụ cười nhẹ, thế nhưng vừa mới rời khỏi cổng trường, ở cái chỗ mấy ngày trước y đánh người lúc này có một người đứng đó tức thì làm hỏng hết tâm tình ...

Là Cố Thanh Trì, tựa hồ đã đợi lâu rồi, lão già đó chắp tay sau lưng cười tủm tỉm, mặt có cái loại đắc ý giống vừa tán gái thành công.

“Trông vui vẻ quá nhỉ, có nhận ra ông già này không?” Cố Tranh Trì trêu.

“Xa lạ lắm, không nên nhận ra thì hơn.” Soái Lãng chỉ coi là người qua đường, tiếp tục bước đi: “Cám ơn bác, nghe đám anh em kể, hôm đó tôi bị đưa đi, bác đã tới giúp.”

“Đừng khách khí, tôi lại chẳng giúp được gì ... Sao vội đi như thế, không trò chuyện sao?” Cố Thanh Trì đứng yên tại chỗ gọi.

“Chúng ta làm gì có tiếng nói chung, trò chuyện gì? Ai làm việc nấy là hơn.” Soái Lãng đứng ở đầu đường đợi taxi tới.

“Nói chuyện nữ nhân đi, tôi cảm giác cậu và cô bé vừa rồi ...” Cố Thanh Trì vẫn như vậy, nói chuyện chỉ nói lấp lửng.

Nhưng mà hiệu quả rất rõ, Soái Lãng không xoay người, đi ngược lại, tới đúng chỗ Cố Thanh Trì, giọng bắt đầu chướng tai: “Nói hết đi, bác muốn làm gì? Cô bé đó không liên quan gì cả, bác Cố, tôi kính trọng bác, nhưng nếu bác muốn giở trò gì với cô ấy thì thử xem, bác gọi một đám lừa đảo, tôi tụ tập một bang lưu manh, xem ai sợ gì ai.”