Q1 - Chương: 167 Thiên hạ vô đạo, người lại đồng lòng. (2)
“Hiểu lầm, hiểu lầm rồi... Xem ra cách nói chuyện của tôi có vấn đề, cậu cũng quá thành kiến với tôi đấy, tôi chỉ nổi hứng muốn thảo luận nữ nhân với cậu thôi. Thế nào? Không có thời gian à, nếu không thì hôm khác chúng ta nói chuyện vậy.” Cố Thanh Trì vẫn nhẹ nhàng khách khí.
“Được, vậy thì chúng ta nói chuyện... Có điều tôi nhắc nhở bác một câu, tôi không mấy hứng thú với chuyện của bác hay tiền của bác. Bác biết cha tôi làm gì, giữa hai chúng ta không có gì hết, tôi chỉ đi theo bác làm công cụ che mắt người khác vài ngày, tới mức bác bám tôi như oan hồn thế không?” Một lần, hai lần rồi ba lần bị người ta dây dưa, Soái Lãng rất phản cảm.
“Tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng, hơn nữa tôi đảm bảo đây đơn giản chỉ là trò chuyện. Soái Lãng, công bằng mà nói, tôi đâu làm gì có lỗi với cậu, vậy mà sao cậu lại luôn có ác ý với một ông già như thế?” Cố Thanh Trì hỏi một câu.
Đây là sự thực, ông già này lúc nào cũng hiền từ nhã nhặn, chẳng bao giờ nổi giận, mình có giận ông ta cũng chẳng biết trút vào đâu, Soái Lãng trả lời: “Không có ác ý gì, tính tôi nó thế thôi, được, trò chuyện thì trò chuyện, chỉ nói phong nguyệt không nói lừa đảo, bác biết tôi là công dân tốt luôn tuân thủ pháp luật, xưa nay không làm chuyện phạm pháp.”
“Nói về nữ nhân đâu tính là phạm pháp, đúng không?”
Một già một trẻ, bất kể là tuổi tác, thân phận, từng trải đều khác nhau rất nhiều, nhưng lại chọn một đề tài chung mà nam nhân đều hứng thú: Nữ nhân!
Nữ nhân là gì? Khó mà nói rõ.
Có thể nói họ là hóa thân của cái đẹp, vì thế mà có Trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa. Cũng là cội nguồn cái ác, vì thế mà có câu hồng nhan là mầm tai họa. Cũng có thể tươi đẹp vô cùng, nên mới gọi là tâm lan huệ chất, trong trắng tự nhiên. Cũng có thể tồi tệ tới cực kiểm, nên mới thành mỹ nhân rắn rết, tâm địa nữ nhân.
Có thể liệt kê ra rất nhiều từ nữ hoa lệ mỹ hảo về nữ nhân, ví như như môi hồng răng trắng, như ngoài đẹp đẽ trong thông tuệ, như thấu hiểu lòng người, như thiên sinh lệ chất, như khuynh quốc khuynh thành, cho dù người không ở trước mắt bằng vào miêu tả cũng hình dung ra được một vị tuyệt sắc giai nhân.
Đồng thời có nhiều từ ngữ ác độc liên hệ với nữ nhân, ví như tàn hoa bại liễu, sư tử Hà Đông, hồng hạnh xuất tường, dù chỉ bằng tưởng tượng cũng biết đó là nữ nhân dâm loàn.
Sách thánh hiền có nói: Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Nhưng cũng thở dài: Chỉ nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi.
5 nghìn năm lịch sử chỉ có Liễu Hạ Huệ là nữ nhân ngồi trong lòng mà không loạn, còn lại e rằng chỉ liếc mắt thấy nữ nhân là đầu óc đầy dâm dục.
Soái Lãng tất nhiên đang độ tuổi khí huyết phương cương, về tâm lý hay sinh lý thì nữ nhân đều có sức hút lớn.
Còn Cố Thanh Trì thì sao nhỉ? Đó cũng là điều Soái Lãng hứng thú … Lão già chứa đầy bí ẩn này sức khỏe vẫn còn tốt, chắc là chống đẩy mười cái không thành vấn đề. Nếu mà bỏ đi mái tóc bạc, nhuộm đen rồi mặc vài bộ đồ hợp thời đại thì cũng tính là lão soái ca đấy, nếu không dùng bộ dạng này ra công viên múa may vài đường thái cực, thế nào chẳng thu hút vài bà thím.
Nếu mà cộng thêm cả gia sản không nhỏ của ông ta thì... Úi dời khỏi phải nói không thiếu em gái 20 xung phong đi ủ giường cho ông ta, bây giờ ông già gái tơ đang là mốt thời thượng đấy.
Cố Thanh Trì dù có đôi mắt nhìn thấu âm dương chăng nữa chắc là cũng không đoán được suy nghĩ u ám của Soái Lãng lúc này, vừa đi vừa nói: “.. Mỹ nữ là phong cảnh đẹp nhất trên thế giới này, khả năng quan điểm của tôi và cậu có khác biệt, có điều nhìn từ góc độ thưởng thức mà xét, cậu biết trên lịch sử có mỹ nữ nào nhất tiếu khuynh thành, hồng nhan loạn quốc không?”
Khi ông già này bảo nói chuyện nữ nhân, Soái Lãng nào ngờ là nhắc câu chuyện đi theo chiều hướng văn vẻ triết học, như vậy, mất hết hứng thú, nhạt nhẽo đáp: “Bác nói Tây Thi hả?”
“Cũng tính là một người đi... Người đầu tiên phải nói tới Tô Đát Kỷ của triều Thương, nghe nói nữ nhân này có vẻ ngoài quyến rũ nhiếp hồn, tâm địa thì âm độc tàn nhẫn, khốc hình bào lạc chính là do cô ta nghĩ ra, kiêu hùng một đời như Trụ vương cũng bị đùa bỡn trong lòng bàn tay.”
“Kế đến phải nói tới Bao Tự, nữ nhân vật chính của vở phong hỏa hí chư hầu lưu truyền thiên cổ, nghe nói cô ta khuynh quốc khuynh thành, Chu U Vương vì một nụ cười cô ta không ngại mất cả quốc gia.”
“Tây Thi thì cậu biết rồi, cô gái này một thân váy trắng, tựa đóa phù dung trồi lên mặt nước, tựa u lan e ấp, vẻ đẹp làm điên đảo hai nước. Biết Chiêu Quân chứ, sử sách hình dung xinh đẹp tuyệt luân, như hoa như ngọc, mày như khói nhẹ, môi tựa anh đào, dáng như liễu rủ, một khúc Chiêu Quân xuất tái truyền thiên cổ...”
“Còn Triệu Phi Yến nữa, nghe nói cô gái này đẹp như hoa đào, lạnh tựa băng sương, thân nhẹ như chim én, tài múa tuyệt luân... Còn có Trương Lệ Hoa của yêu mỹ nhân không yêu giang sơn, còn có Dương Quý Phi hồn đoạn Mã Ngôi, còn có Hương Phi trên người mang mùi thơm lạ, khiến người ta thần hồn điên đảo...”
“Dừng, dừng đã...” Soái Lãng không chịu nổi cắt ngang Cố Thanh Trì đang dào dạt hứng thú, xua tay liên hồi: “Quá trừu tượng, bác nói toàn mỹ nữ mà tôi chưa từng gặp, sao tôi tin được... Đã bảo chúng ta không có tiếng nói chung rồi mà.”
“Ai bảo không có? Thông cổ mới hiểu kim, từ những mỹ nhân mà tôi vừa mới kể, cậu không phát hiện ra điểm chung của bọn họ à?”
“Xinh đẹp?”
“Sai, vẻ đẹp chỉ là bề ngoài.”
“Vậy là cái gì? Dâm đãng à?”
“Cái gì?” Cố Thanh Trì hỏi lại.
“Dâm đãng chứ còn gì nữa, Tây Thi ngủ với mấy nam nhân liền, cuối cùng theo lão Đào Chu Công gì đó tư bôn đúng không? Dương Quý Phi càng hung mãnh, ngủ với chồng rồi ngủ với cả bố chồng, khẩu vị cực nặng... Còn có Vương Chiêu Quân nữa, chồng vừa mới chết, mẹ kế liền gả luôn cho con trai, khẩu vị cũng nặng nốt... Tôi còn nhớ cái gì nhỉ, à Thái Văn Cơ mới là bi ai, bị người Hung Nô cướp đi, sinh con rồi mới được Tào Tháo chuộc về. Tưởng tôi không biết lịch sử nhé, Lỗ Tấn nói Nhị thập tứ gia sử kỳ thực là câu chuyện hai mươi bốn họ cướp địa bàn cướp quyền cướp nữ nhân, đúng không?” Soái Lãng dùng nhãn quan độc đáo của mình giải thích cùng một câu chuyện.
(*) Nhị thập tứ sử là 24 pho chính sử TQ ghi lại lịch sử từ thời Hoàng Đế tới thời Sùng Trinh, không có nhà Thanh.