Q1 - Chương: 168 Thiên hạ vô đạo, người lại đồng lòng. (3)
Cố Thanh Trì nghe mà choáng váng, vốn tưởng rằng Soái Lãng đang nói đùa, nhưng mà ánh mắt của y rất chân thật, té ra y lý giải như thế thật, khiến cho ông già bụng đầy kinh luân tiếp chiêu không nổi.
Bảo y sai à, không phải sai, bảo y đúng thì nó lại … sai sai.
Soái Lãng thấy Cố Thanh Trì không phản bác thì càng tự cho mình là đúng, hứng thú nổi lên: “Bác cũng tán đồng đúng không? Tần sau khi thống nhất thì chuyện đầu tiên là đem toàn bộ mỹ nhân chư hầu tới cung A Phòng chơi một mình. Lý Thế Dân còn giết cả anh em, cướp vợ của anh em kìa, đều là sự thật... Nói thế cho đơn giản, sao phải hình dung tràng giang đại hải như thế?”
Cố Thanh Trì á khẩu, đúng là sử thật, không cãi vào đâu được, ông già ngửa đầu lên nhìn trời cao, ôi văn chương ngàn đời, ôi mỹ nhân thiên cổ, cuối cùng chỉ còn hai chữ dâm đãng...
Mới đầu ông rất tức, sau đó là cười, cười sảng khoái vô cùng.
Soái Lãng cũng cười theo, cảm giác lão già không tệ, không phải là mấy học giả đạo đức giả, có thể nghe lọt tai lời của mình, xem ra không phải là không có tiếng nói chung.
Hai người bước đi trên đường, ánh đèn chiếu thành hai cái bóng dài, sinh viên ra vào trường không ít, đều ngạc nhiên không hiểu ông già này cười cái gì mà vui thế, nhưng đều là người vội vã qua đường có ngạc nhiên chỉ cười mà thôi.
Cố Thanh Trì rốt cuộc cũng ngừng cười: “Nói đúng lắm, nói đúng cực... Thực ra hai chúng ta khác đường cùng gốc, ý từ tôi muốn biểu đạt cũng giống cậu.”
“Thế à? Sao tôi không thấy thế?” Soái Lãng gãi đầu, không thấy giống nhau chỗ nào.
“Giống nhau đấy, điều tôi muốn biểu đạt là từ xưa mỹ nhân đều dựa vào quyền thế để tồn tại, cậu nói không phải cũng giống thế à, ai lợi hại thì người đó cướp mỹ nữ làm của mình. Kỳ thực luật rừng của xã hội tới giờ không thay đổi gì cả...”
“Người trẻ tuổi một chút, sự nghiệp chưa có, e ngay cả nữ nhân của mình cũng không giữ nổi, không cưới nổi, không nuôi nổi. Nhưng nếu cường thế một chút, vì như cầm quyền, ví như có tiền, bao nuôi tám mười người không thành vấn đề, dù cậu có chỉ trích những người đó hủ bị ra sao, tài nguyên mỹ nữ chảy về phía họ là điều không thay đổi.” Cố Thanh Trì kết luận.
Soái Lãng cảm giác hình như đúng ý mình thật, cảm khái phụ họa: “Đó là điều bình thường, ai cũng hiểu, có ai là không muốn sống thư thái một chút chứ?”
“Tôi dùng giá trị quan bây giờ phán đoán, kết quả cuối cùng của cậu và cô gái kia đã rõ rồi.”
“Cái gì? Sao lại kéo tới người tôi rồi, tôi và cô ấy làm sao?”
Cố Thanh Trì khẳng định: “Bi kịch, đó là kết quả cuối cùng của hai người... Cậu không có gì cả, dù cậu dốc hết túi ra cũng không mua nổi xe chứ nói gì tới giá nhà bây giờ đang lên vùn vụt.”
“Hơn nữa tôi thấy cậu cũng chưa đẹp trai tới mức để cô bé đó một lòng một dạ với cậu, nói không chừng muốn phát triển thành bạn bè cũng gặp vấn đề nhất định, nếu xuất hiện người khác ưu tú hơn theo đuổi cô bé đó, cậu khi đó bấp bênh ngay... Tôi nói cũng đúng không?”
Một câu nói như dùi đâm tim làm Soái Lãng không trả lời được, há miệng mấy lần không thể phản bác. Nghĩ lại chuyện hiểu lầm hôm nay khi nghĩ nam nhân kia tới đón Vương Tuyết Na khiến y bất an, sau đó cả ngày mình trừ bỏ tiền bỏ công sức ra lấy lòng thì làm gì còn cách nào khác, nhưng cách này chẳng còn khiến các cô gái bây giờ động lòng nữa...
Nếu ở ngoài xã hội, em gái thấy anh không nhà không xe chẳng buồn nhìn một cái.
Tiểu học muội ngây thơ đơn thuần thật đấy, nhưng chỉ là giai đoạn bây giờ thôi, đợi tốt nghiệp đi vào xã hội, tiếp xúc nhiều một chút chẳng có thể nói trước được gì...
Soái Lãng đột nhiên đứng lại ở bên đường, Cố Thanh Trì đi vượt qua vài bước đành quay lại, hai người thành đối diện với nhau, lão già khốn kiếp vòng vòng vèo vèo cuối cùng cũng đưa mình xuống hố, nghiến răng chỉ tay: “Nhân lúc bây giờ tôi còn tôn trọng bác, tôi còn gọi bác là bác thì bác mau đi đi, đừng có chọc tôi nóng lên... Tâm tình của tôi đang rất tốt, sao gặp phải bác một cái là bực bội, bác cố tình kiếm chuyện với tôi đấy à?”
“Ha ha ha, bề ngoài kiêu ngạo, trong lòng tự ti, bất lực với hiện thực vì sao lại phủ nhận sự tồn tại của nó. Đâu phải lỗi của tôi, cậu lúc nào cũng quanh quẩn bên mép bờ thất nghiệp, không cô gái nào muốn chấp nhận sự bất ổn đó. Còn cậu, chẳng lẽ không mong đợi thay đổi?” Cố Thanh Trì nhấn mạnh hai chữ thay đổi.
Không ngờ Soái Lãng đang sa sút tinh thần lại cười phá lên, chỉ trong chớp mắt điều chỉnh lại tâm trạng, giễu cợt: “Đừng phí tâm cơ nữa lão già, bác muốn lợi dụng sự bất mãn của tôi với hiện thực để kéo tôi lên thuyền chứ gì? Nhưng chẳng lẽ bác không nhìn ra, tôi hài lòng với thiện thực còn lớn hơn? Có tiền để kiếm, có em gái để tán tỉnh, có bạn bè để uống rượu, có gì mà phải bất mãn, dù bác có thực sự lôi tứ đại mỹ nhân tới trước mặt tôi, tôi còn chẳng biết chọn ai đưa về nhà.”
“Còn phải kéo sao, cậu đã ở trên thuyền rồi.” Cố Thanh Trì nói một câu làm Soái Lãng ngạc nhiên, tiếp đó chỉ trích: “Tôi chẳng qua chỉ nâng cao giá mộ, còn cậu thì quá bỉ ổi... Cậu bán hơn hai vạn chai rượu giả cho người ta, có phải là bỉ ổi không? Cậu bán sách lậu, in bừa in bậy, hại bao nhiêu học sinh? Nghe nói cậu từng đi bán thuốc phải không? Cậu dám nói đó đều là thuốc tốt chứ, cậu dám nói là không biết mình đang bán loại gì chứ? Cậu biết hết, nhưng vẫn ra sức bán phải không?”
“Bác...” Soái Lãng cứng họng, vốn định hỏi sao bác biết, có điều nếu hỏi thế khác nào thừa nhận rồi, yếu ớt bao biện: “Khi đó tôi không còn cách nào khác, tôi phải ăn cơm chứ, tôi vì sinh tồn mà chiến đấu, có thể tha thứ được, với lại muốn tìm việc đàng hoàng thì tôi cũng đâu có tìm được.”
“À đúng rồi, hoàn cảnh là như thế, làm gì có ai muốn làm lừa đảo?“Cố Thanh Trì nói xuôi theo tư duy của Soái Lãng.
“Nếu nói tới lừa đảo, vậy cuộc sống của chúng ta chỉ còn lại mối quan hệ giữa lừa và bị lừa...”
“Ví như khi đi học, cậu phải nộp học phí giá cao học lấy tri thức vô dụng, hoặc căn bản không học, thế có phải nhà trường và giáo viên đang lừa cậu không?”
“Trên đại lộ Trung Châu có ngàn vạn công ty, có mấy cái bán hàng thật, cậu đứng ở góc độ nhân viên công ty nghĩ cách bán thứ hàng kém chất lượng giá cao cho người ta, có phải là lừa đảo không? Tiếp tục mở rộng ra, sách vở dạy cậu phải tuân thù pháp luật, cần cù làm giàu, nhưng giá trị quan hiện thực là đầu cơ làm giàu, những người sống thật thà cần cù đều bị coi là ngu ngốc bị khinh bỉ, đúng không?”