← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 169 Thiên hạ vô đạo, người lại đồng lòng. (4)

Liên tục bị lão già chất vấn, Soái Lãng không sao trả lời được, lúc này có hai tiểu thương tuổi đã cao đẩy một cái xe Ma Lạt Thang, vất vả đi về phía trước, gọi Soái Lãng và Cố Thanh Trì nhường đường.

Đoán chừng họ muốn tranh thủ buổi tối tới cổng trường Đh Trung Châu kiếm chút tiền nuôi gia đình.

Cố Thanh Trì và Soái Lãng đứng sang bên nhường đường, hẳn là một cặp vợ chồng, nam đẩy xe tới nổi hết gân xanh, tóc hoa râm, mặt sạm đen vì khói bếp, bên cạnh là người vợ buộc cái tạp dề dầu mỡ, tóc tai xác xơ, giúp chồng đẩy xe.

Soái Lãng cứ nhìn chằm chằm, khuôn mặt tang thương và cái lưng còng kia chính là cái giá của sự cần cù, nói gì mà lao động là vinh quang, nói gì mà tiêu diệt chênh lệch giai cấp, ai coi việc như thế này là vinh quang? Nếu là ban ngày có lẽ ông bà già ở cái tuổi được nghỉ ngơi này còn bị thành quản cầm gậy đuổi chạy khắp nơi.

“Thôi, bác Cố, chúng ta đừng nói nữa, tôi mời bác đi uống rượu, uống say rồi về nhà ngủ, người sống tốt đều là người mù, chúng ta nói chuyện vô nghĩa này làm gì?”

Nói rồi đi trước, hướng về phía chợ đêm gần trường.

Cố Thanh Trì mỉm cười theo sau.

Trời vừa tối một cái, khu chợ đêm trở nên náo nhiệt, kỳ thực đây chỉ là cái ngõ rộng một chút bên cạnh đường chính, cứ tới tối không chỉ người có nhà ở đây, còn có sinh viên rủ nhau mở quán kiếm thêm, dòng người rộn ràng nhốn nháo, hơi nước trắng bốc nghi ngút từ quán bán đồ ăn, đây là nơi người trẻ tuổi yêu thích nhất.

Xuất hiện nhiều nhất ở nơi này chính thiếu nữ trẻ, mà mùa hè thì mỏng, ngắn, xuyên thấu chính là chủ đề chính của trang phụ nữ giới, nhất là thành phố như Trung Châu, khiến tâm hồn người ta luôn có xao động nho nhỏ.

Cả một ngày lấy lòng đám tiểu cô nương, Soái Lãng thực sự đói ngấu rồi, gọi mấy chục xâu thịt dê nướng ngồi bên đường tước ăn, thi thoảng cầm cốc bia cheer với Cố Thanh Trì.

Cảnh tượng hai ông bà già đẩy xe kia cộng với những lời Cố Thanh Trì nói thực sự đã đụng chạm tới thần kinh của Soái Lãng... Tạm thời quên thân phận lừa đảo của Cố Thanh Trì, mà kỳ thực ông ta nói không sai, tính ra thì mình cũng chỉ là thành viên trong cái hàng ngũ lừa đảo mà thôi.

Cố Thanh Trì ăn khá khỏe, uống bia cũng không thua kém, xem ra vẫn phong độ lắm: “Soái Lãng, tôi năm lần bảy lượt tìm cậu, cậu không muốn biết nguyên nhân thực sự à?”

“Kéo tôi vào nhập bọn chứ gì? Giờ người muốn lôi kéo tôi nhiều lắm, bán sách giả này, vì tôi có đường tiêu thụ, bán đồ uống này vì tôi có tiếng nói ở dải đường sắt, hàng bọn họ có thể thoải mái vào ga không ai tra... Cả đống người lôi kéo tôi ấy chứ.” Soái Lãng nhai nuốt nhồm nhoàm, đồ nướng bia lạnh, giữa mùa hè ngồi bên vỉa hè lộng gió, thi thoảng ngắm em gái xinh tươi qua lại, nếu nói thỏa mãn với cuộc sống thì đây cũng là một loại thỏa mãn.

Cố Thanh Trì ngạc nhiên: “Vậy cậu còn tới thị trường nhân tài tìm việc làm gì?”

“Bác thực sự không biết hay giả vờ hồ đồ? Mấy việc kia đâu thể làm lâu dài, không xảy ra chuyện thì thôi, một khi có chuyện là phiền toái lớn, đều là kiếm một mẻ rồi chạy chỗ khác. Tôi không thể cứ sống lông bông như vậy, phải có công việc đàng hoàng chứ?” Soái Lãng hạ thấp giọng xuống.

“Bác Cố, tôi biết bác là một nhân vật không tầm thường, nhưng chúng ta không phải là người cùng đường, nếu nói không thèm tiền của bác là giả, nhưng công việc của bác cũng chẳng lâu dài được, nên ai đi đường nấy thì hơn.”

“Ài...” Cố Thanh Trì thở dài, nghiêm mặt nói: “Cậu luôn hiểu lầm tôi, cùng với cả mục đích của tôi, chẳng qua tôi nhìn thấy thiên phú dị bẩm trên người cậu, muốn chỉ ra cho cậu con đường phát triển, cậu có ưu điểm rất lớn, thậm chí có thể thành nghề nghiệp trong tương lai... Nói trước, không nhắc tới lừa gạt, không liên quan tới lừa gạt.”

“Tôi có ưu điểm á?” Soái Lãng bị nghẹn bia, là gì, sao mình không biết.

“Đương nhiên là có, chẳng qua cậu không nhận ra mà thôi.” Cố Thanh Trì đặt chai bia xuống, chỉ vào trán Soái Lãng: “Chỗ này của cậu khác với người thường.”

“Vớ vẩn, chẳng giấu bác làm gì, mấy ngày trước tôi tới một cái công ty săn đầu người, họ cho tôi làm trắc nghiệm IQ, tôi chỉ được 95/180, tức là thuộc cấp độ ngu ngốc, làm tôi tức điên.” Nhắc tới chuyện này Soái Lãng lại nóng máu, uống ừng ực hết cốc bia.

“Ha ha ha, chẳng qua là bọn họ không biết nhìn người thôi, với lại trí óc con người phức tạp nhất, mấy tờ giấy kiểm tra ra được thì coi thường nó quá rồi... Cậu thực sự không nhận ra sở trường của mình à?”

“Tôi mà có còn phải chạy khắp nơi kiếm việc sao?”

“Nói thế này nhé, con người khi quan sát sự vật, thông qua tai mắt phát hiện, ở dưới góc độ khoa học mà nói, là thông qua thần kinh trung ương xử lý. Với người bình thường là dùng dây thần kinh cảm ứng để nhận biết, như nghe, nhìn, sau đó thông qua thần kinh truyền tin, đầu óc xử lý đưa ra phán đoán... Còn cậu có thần kinh cảm ứng mẫn cảm hơn người thường.” Cố Thanh Trì nghiêm túc nói.

Mấy khi được người khác khen ngợi, Soái Lãng chỉ mặt mình: “Theo như bác nói thì tôi có dị năng à?”

“Không phải dị năng, mà là bản năng, đây là thứ bẩm sinh nhưng đồng thời cũng phải rèn luyện thời gian dài trong hoàn cảnh đặc thù mới phát triển ra được. Ví dụ người chạy trốn có cảm ứng với nguy hiểm mạnh hơn người khác, vô cùng linh nghiệm. Ví dụ người theo nghề quân cảnh thời gian dài, cũng có cảm ứng với nhân vật hoặc hoàn cảnh nguy hiểm. Ví dụ cha cậu, có trực giác hơn người với nghi phạm, đúng không?”

“Đúng, đúng, ài, tôi nói cho biết, cha tôi mới gọi là lợi hại, đi qua toa tầu nào, chỉ cần có người đặt bẫy, lừa đảo, cha tôi có thể nhìn ra bảy tám phần.”

Cố Thanh Trì thấy Soái Lãng nói hào hứng tự hào như thế, nhẹ nhàng bỏ một câu: “Vậy khả năng đó là nguyên do thần kinh cảm giác của cậu nổi bật rồi.”

“Đúng thế.” Soái Lãng xoa đầu bừng tỉnh, khi còn rất nhỏ y bị cha nhốt trong phòng ngồi cạnh đám nghi phạm, đủ loại khuôn mặt ánh mắt, trạng thái tâm lý của bọn họ, có hung ác có thâm trầm, có lươn lẹo, có sợ hãi, có hối hận có ăn năn, tất cả đều có biểu hiện trên mặt...

Về sau đi học mỗi lần đánh nhau đều có thể từ nét mặt, ánh mắt đối phương đoán được kẻ nào hèn nhát, hung hăng, cứng đầu, từ đó né tránh được nguy hiểm... Vì thế đánh được là xông vào liều mạng, không đánh được là chạy ngay, ít khi gặp thiệt thòi.

Sau đó nữa thì tất nhiên là đi xin việc bán hàng, nhìn ra đâu là kẻ đóng giả người tốt, ai chột dạ làm ra vẻ đại gia... Tựa như có cảm ứng tâm linh vậy.