Q1 - Chương: 170 Thiên hạ vô đạo, người lại đồng lòng. (4)
“Bác nói đúng, ở phương diện này tôi rất sở trường, ai là cái loại gì khó giấu được tôi.” Càng nói càng thấy hứng thú, thì ra từ nhỏ bị nhốt trong phòng trực của cảnh sát, rồi đi đánh nhau, ra đời lừa gạt bán hàng không phải là vô nghĩa, ca ca vô tình mà tu luyện được dị năng, Soái Lãng vui mừng hẳn lên: “Bác Cố, bác Cố, bản lĩnh này của tôi có hữu dụng không?”
Cố Thanh Trì bỗng dưng lại đứng lên, Soái Lãng đang chờ đợi ông già thao thao bất tuyệt một tràng thì ông ta nói: “Ài, tôi phải đi rồi.”
Soái Lãng "á" một tiếng mượn hơi bia đứng dậy, tức giận chỉ lão già: “Này đang nói chuyện chưa xong mà, có ai nhử người khác như vậy không? Tôi sống 25 năm trên đời, khó khăn lắm mới phát hiện được một cái sở trường, bác phải nói cho rõ ràng chứ, bác trêu tôi đấy à? Làm sao bác nhìn ra?”
“Ha ha ha, cậu nghĩ mà xem, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, đoán chừng bằng vào ánh mắt là cậu biết tôi là loại người gì, sở dĩ nghe hết là vì tò mò tìm chứng cứ hỗ trợ phản đoán mà thôi, đúng chứ?” Cố Thanh Trì nhắc tới lần đầu hai người gặp nhau.
“Đúng thế, nói thiên hạ có thần tiên đoán quẻ có ma mới tin.”
“Đúng rồi, thứ hai khi cậu tới thủy sản Khấu Trọng tìm việc, kỳ thực tôi nhìn thấy cậu trước rồi, cậu ở ngoài cửa công ty tới hai tiếng, nghi ngờ của cậu lớn hơn bất kỳ ai, quan sát cực kỳ tỉ mỉ, làm việc cẩn thận hơn người, thậm chí cậu nhớ chi tiết không đáng kể là họ giết lươn, sau này vạch trần thủ đoạn của tôi.”
“Đó là vì tôi bị lừa thành sợ rồi, khi mới tốt nghiệp xin việc làm mấy lần nộp tiền phí tập huấn, tư liệu, đồng phục, đều bị lừa hết.” Soái Lãng có ngày hôm nay quả thật chẳng dễ dàng gì.
“Ha ha, chắc là có loại nguyên nhân này, bị lừa nhiều khôn lên mà... Ở thôn Kỳ Khất Đang, cậu phát hiện ra vấn đề trong bố cục phong thủy hổ xuống núi, nếu Hoa Thần Dật phát hiện ra, tôi sẽ nói với người làm nghề âm dương như chúng tôi, căn bản không sợ tà vật xâm nhập... Có điều hắn không phát hiện, chứng tỏ là kẻ nửa mùa phong thủy, sau đó thì dễ rồi.”
Nói tới chuyện này Soái Lãng lần nữa nhắc nhở bản thân đừng quên lão già này mới là chúa gian.
“Cậu không chỉ có thần kinh cảm giác nhạy bén, hơn nữa đầu óc đặc thù, chẳng lẽ thỏa mãn với mấy công việc chỉ kiếm được vài đồng tiền lẻ? Không muốn đường hoàng lập lên cả cơ nghiệp à? Dù tôi nói là tôi đẩy giá mộ đấy, tôi có phạm pháp không? Nhưng cậu có dám nói cậu bán rượu giả, sách lậu không?” Cố Thanh Trì vừa chỉ trích lại chất vấn.
Soái Lãng không trả lời được.
“Tôi không phải là kẻ lừa đảo... Dù có là kẻ lừa đảo tôi cũng không phạm tội lừa đảo, ai làm gì được tôi? So với cậu bán rượu giả, sách lậu, tôi làm việc còn hợp pháp hơn cậu. Nếu như nhất định phải định nghĩa về kẻ lừa đảo, vậy cậu nói xem bên cạnh cậu có mấy người không phải kẻ lừa đảo, hoặc chưa từng nói dối, lừa người khác.”
Soái Lãng tiếp tục im lặng, mấy câu nói nhẹ nhàng nhưng đâm xuyên gan ruột người ta, từng câu đều có vẻ không thể bắt bẻ được.
Đúng thế, cái thời đại gian thương khắp nơi, lừa đảo hành hành này, giá trị của thành thật nằm ở đâu?
Quần áo anh mặc trên người, nói không chừng là hàng nhái, thức ăn trong bát, nói không chừng có chất hóa học chết người. Chỗ ở thì khỏi cần nói, có mấy căn nhà chất lượng hợp cách? Đi khám chữa bệnh à, thiên sứ áo trắng cầm sẵn dao mổ để xẻo anh. Ra ngoài đường à, có xe thì bị người ta ăn gian xăng dầu, không xe vẫn gián tiếp bị giá xăng dầu xẻo. Phàm ra ngoài đường là phải cẩn thận, sợ bị trộm, sợ bị cướp, sợ bị lừa.
Kỳ thực nói cho cùng, con người ta sống trong vụ lừa đảo lớn, vô tình hoặc cố tình tham gia vào vai lừa đảo hoặc bị lừa.
Lấy bản thân Soái Lãng ra mà nói, dù có một ngày y dùng ngàn vạn lý do để biện giải cho hành vi của mình hơn hai năm qua, cũng không thể né tránh sự thực, y cũng là kẻ lừa đảo.
Chưa bao giờ suy nghĩ vấn đề này, Soái Lãng tự hỏi lòng, những việc mình từng làm, cũng chỉ là kẻ lừa đảo không hơn không kém.
Những tiếng ồn ào xung quanh tựa hồ biến mất rồi, Soái Lãng chìm trong suy tưởng của mình, mắt nhìn thẳng vào Cố Thanh Trì, dùng toàn bộ kinh nghiệm sống của mình đánh giá nghiêm túc con người này. Trong đôi mắt già nua của ông ta, không hề cảm thấy sự âm u, ác độc hoặc một thành phần nào có dấu hiệu chẳng lành. Dù ông ta là kẻ lừa đảo, Soái Lãng cũng không biết ông ta muốn lừa mình cái gì.
Cố Thanh Trì đợi hồi lâu không thấy Soái Lãng lên tiếng, không thúc giục, quay lại chủ đề: “Được... Vậy quay về đề tài chúng ta đang bàn, nói về nữ nhân đi, nam nhân thích nữ nhân bằng mắt, chỉ cần đủ xinh đẹp là không ngại lên giường, còn nữ nhân thích nam nhân bằng cảm giác, cho dù không phải là soái ca vẫn có thể thích.”
“Giống như vừa rồi tôi nhìn cậu và cô bé kia, hai người như gần như xa, tôi dám khẳng định trăm phần trăm, cả khả năng cậu tán tỉnh được cô bé đó cũng gần như bằng không... Bất kể phát triển ra sao, kết quả cũng là bi kịch.”
“Còn trường hợp tốt nhất nhé, cảm giác mới lạ ban đầu qua đi, cậu không đột phá được tình cảm, cô ấy sẽ dần dần quen sự hiện diện của cậu, cậu sẽ trở thành một người bạn, một người anh của cô ấy. Một khi cô ấy hình thành cảm giác đó thì cậu không cách nào xoay chuyển đâu.”
“Vậy bác nói phải làm sao?” Soái Lãng rốt cuộc cũng lên tiếng rồi, vì đó cũng chính là linh cảm của y, hai người càng lúc càng quen thuộc, nhưng cảm xúc không như mới đầu, gần như thỉnh giáo Cố Thanh Trì: “Chuyện khác tôi còn có thể tự tin, riêng chuyện này tôi không dám chắc, cảm giác cô ấy giống thích tôi, lại không phải thích, nói là thích thì cô ấy lại luôn giữ khoảng cách không cho quan hệ phát triển, nói không thích, cô ấy lại không từ chối tôi...”
“Không phải cậu luôn trông đợi một sự thay đổi sao, vậy thay đổi từ bây giờ đi, hãy đem sở trường của mình phát triển tới mức cao nhất. Nếu cậu đồng ý, cho tôi mượn ba ngày, tôi đem cậu từ trong ra ngoài, từ lời ăn tiếng nói tới khí chất đều thay đổi, phát triển chỗ đặc biệt của cậu.” Cố Thanh Trì tự tin khẳng định.
Đến rồi, Soái Lãng hít sâu một hơi nghiêm túc hỏi: “Bác nói đi, rốt cuộc bác đeo bám tôi như vậy, bác muốn gì ở tôi?”
Cố Thanh Trì đợi câu này lâu rồi, từ tốn chân thành nói: “Muốn dạy cậu làm sao phá được tất cả trò lừa đảo của thiên hạ, dạy cậu làm sao nuôi dưỡng lên một đôi mắt nhìn thấu tất cả, dạy cậu làm sao bồi dưỡng lên khí chất đặc biệt.”
Soái Lãng vốn cứ nghĩ lão già muốn dạy mình thủ đoạn lừa đảo, muốn mình kế nghiệp ông ta, nhưng câu trả lời này nằm ngoài dự đoán: “Bác đang nói tôi à, bác bồi dưỡng tôi thành lưu manh còn đáng tin hơn.”
“Tôi biết cậu không tin, tôi không cách nào thuyết phục cậu được, chuyện này cậu phải tự phân biệt thôi. Nhưng cho tôi ba ngày, tôi biến cậu thành con người khác, khiến cô bé kia phải theo đuổi cậu, hoặc cậu có thể theo đuổi bất kỳ cô gái nào, hơn nữa khả năng thành công cực cao.”
“Bác càng nói càng khó tin rồi đấy.”
Thực ra phải nói là bán tín bán nghi thì đúng hơn, dù sao lão già nay ngay cả dơi còn gọi ra được, nói không chừng có biện pháp ly kỳ cổ quái nào đó.
Cố Thanh Trì nói xong không thấy Soái Lãng trả lời thì xoay người đi luôn không nói thêm lời nào nữa, Soái Lãng nghĩ ông ta nhử mồi, không ngờ ông ta đi thật, đi ra đầu ngõ vẫy tay gọi taxi, lúc này mới cuống lên bỏ lại chai bia đuổi theo.
“Bác ơi, bác ơi... Tôi tin rồi... Ai bảo bác không nói hết cứ nhử tôi.” Soái Lãng chạy tới gần thì Cố Thanh Trì đã lên xe, đập cửa nói.
“Thích tin hay không tùy cậu, muốn thử mai đi tìm tôi, có điều tôi không ở nhà đâu.” Cố Thanh Trì có vẻ giận rồi, bảo lái xe: “Anh lái xe đi đi, kệ cậu ta, say ấy mà.”
“Bác không nói bác ở đâu thì tôi làm sao mà tìm?” Xe vừa khởi động, Soái Lãng rối rít hỏi.
“Không tìm được càng tốt, cậu khỏi phiền khi thấy tôi, tôi cũng lười lừa cậu.”
Cố Thanh Trì nói xong thì xe cũng lên đường, để lại Soái Lãng một mình đứng đó, cho dù thực sự có dị năng như ông ta nói, lúc này cũng chẳng thể phân biệt được thật giả.
....
Hôm nay dừng ở đây nhé, Soái Lãng mới chỉ ở giai đoạn học việc thôi, chưa thức tỉnh.