← Quay lại trang sách

Q.1-Chương 171 Kỹ xảo ăn nói, bí kỹ bất truyền. (1)

Mới bảy giờ sáng mà ánh nắng đã chiếu vào nửa phòng, dự bào thời tiết nói, hôm nay bắt đầu đợt nóng lớn. Trong phòng còn yên ắng lắm, mấy anh em đang ngủ, trong cái phòng này trừ Soái Lãng còn có ý thức rèn luyện sức khỏe ra, ba tên còn lại thích nuôi mỡ ở trên giường hơn.

Cũng có một thời Soái Lãng tích cực cổ vũ mọi người dậy sớm, anh em còn mua vợt cầu lông, cũng hô hào quyết tâm lắm, nhưng chưa qua nổi tuần đầu tiên, ba tên khốn kiếp kia sức khỏe không tiến bộ, thủ đoạn kiếm cớ chây lười lên cấp không ít. Soái Lãng chẳng nhiều kiên nhẫn như vậy nên mặc luôn, thế là đâu lại vào đó.

Soái Lãng ăn mặc một phen, ra ngoài nghe tiếng ngáy nối nhau như động cơ thì thở dài, ra ngõ ăn qua loa rồi lên đường, không bao lâu sau khi đang thoải mái đi tản bộ ở công viên Trung Châu, đến lúc gặp được Cố Thanh Trì liền toét miệng cười.

Hai người rất ăn ý, căn bản không nói tìm ở đâu, nhưng Soái Lãng ma xui quỷ khiến thế nào hôm sau tới nơi hai người gặp nhau đầu tiên, gần như chẳng cần thông qua đầu óc suy nghĩ đã tìm tới chỗ này.

Không muốn cũng phải thừa nhận, hai người học căn bản là người cùng đường.

Nếu không gặp ông ta thì thôi đi, Soái Lãng cũng chẳng rảnh mà nghĩ tới ông ta đâu, nhưng mà mỗi lần gặp đều khó tránh khỏi tò mò. Rõ ràng là một lão già lừa đảo, nhưng nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng giống cao nhân xuất thế. Rõ ràng là cái thứ gian xảo dối trá, nhưng cử chỉ lời nói lại thẳng thắn vô tư.

Thế nên Soái Lãng thật không dám khẳng định là ông ta có phải thực sự có cách này thay đổi mình từ trong ra ngoài hay không?

Vì có hay không với ông ta mà nói là đều có khả năng.

Xuất phát từ tò mò, Soái Lãng chủ động tới tìm, đi về phía chiếc ghế dài, bất giác dừng lại.

Cố lão đầu không chỉ có một mình, mà là có cả một đám đông vây quanh, đang nghe ông ta nói gì đó, không phải đám người bình thường, mà là một đám phụ nữ trung tuổi trở lên, mỗi người một câu, cười nói vui vẻ, chứa đựng sẽ ngưỡng mộ, làm y hoài nghi bọn họ thích ông ta... Khi Soái Lãng đang cười thầm vì những suy nghĩ không lạnh mạnh nổi lên trong đầu thì có một phụ nữ ngồi bên cạnh Cố Thanh Trì đứng dậy rối rít tạ ơn, không biết là bị ông ta lừa cái gì rồi.

Nhìn cảnh này Soái Lãng không khỏi hoài nghi lão già khi còn trẻ chẳng biết lừa gạt bao nhiêu thiếu nữ vô tri.

Lẳng lặng tới gần, Cố Thanh Trì chỉ đảo mắt một cái, như thể không quen biết, sau đó rất phong độ nói với mọi người: “Chúng ta hiếm khi gặp nhau được một lần, gặp được là duyên, nói rồi nhé, một ngày bấm ba quẻ, chỉ còn một quẻ, ai tới xem...”

Vừa hỏi một cái các thím các bác vẫn còn nguyên cách ăn mặc xanh đỏ khi luyện tập nhìn nhau, đều cười khó xử, không ai đi lên, một trong số đó vẫy tay phụ nữ ở ngoài: “Cô Vương, cô Vương vào đây đi.... Để Cố đại tiên tính cho một quẻ, cô tìm nhiều ngày rồi.”

Đó à phụ nữ ăn mặc bình thường, trông không giống người tới đây tập thể dục buổi sáng, giống như ngưỡng mộ thanh danh Lão Cố nên đã đợi từ lâu, mái tóc đã bạc quá nữa, dùng cái kẹp tóc kiểu cũ, được gọi một cái tỏ ra thiếu tự nhiên, có vẻ giống tiểu thương. Bà ta được một đám bà cô bà thím đẩy về phía trước, như đi xem mắt ấn xuống ngồi bên Cố lão đầu.

“Thím ơi, mọi người làm gì thế?” Soái Lãng sán tới gần một bác gái tay cầm dải lụa, làm bộ mặt trẻ ngoan hỏi nhỏ.

Bác gái thấy người hỏi là chàng trai trẻ, thần bí ghé tai nói: “Bấm quẻ, Cố đại tiên bấm quẻ.”

“Bấm quẻ xem bói toàn bọn lừa đảo thôi.” Soái Lãng cố ý nói.

Nghe vậy bác gái tức thì không vui, mắng mỏ cải chính thái độ của y: “Cái thằng bé con hiểu cái gì, Cố đại tiên là người nổi tiếng một vùng quanh đây, dăm ba bữa mới tới một lần, gặp được là phúc... Vừa rồi tính được con dâu bà Lưu có hỉ, Cố đại tiên tính được là ‘niên bất xuất nhị, tất thiêm nhất đinh’... Ma chay cưới giả, Cố đại tiên tính chuẩn lắm.”

Nói xong rùng mình một cái.

Soái Lãng thấy Cố lão đầu cả chuyện này cũng xen vào thì cạn lời, lại thuận miệng nói hươu nói vượn rồi, gì mà "niên bất xuất nhị", vậy là ba năm hay năm năm chứ?

Dù sao là mấy câu lấp lửng kiểu đó, chẳng qua là thuận theo tâm ý nói cho người ta vui thôi, cứ nhìn các bà thím cười tới khoe răng giả ra là thấy rồi. Phụ nữ muốn xem quẻ kia vừa ngồi xuống chưa kịp nói gì thì đã có người nói giúp: “Cố đại tiên, tính xem con trai cô Vương năm nay có vào được đại học không?”

Lời vừa dứt có một bác gái khác nói: “Đúng vậy đấy ạ, cô Vương tới công viên nhiều ngày rồi, gặp ai cũng hỏi thăm về đại tiên.”

“Đại tiên, cái này có tính ra được không?” Bác gái họ Vương muốn xem quẻ rụt rè hỏi.

Rất dè dặt, môi khô thiếu máu, nếp nhăn giữa hai lông mày rất sâu, giống như hộ nghèo khó đi tìm cục dân chính xin trợ giúp vậy. Soái Lãng nhìn một cái có chút không đành lòng. Này lão già không phải ngay cả người già khó khăn thế này cũng không bỏ qua chứ, đây rõ ràng là người chưa già đã yếu, bị cuộc sống ép cho không thở nổi.

“Được, lời không hay tôi nói trước, tính ra không hợp ý thì đừng trách tôi.” Cố lão đầu đáp lời, có điều nói một câu dự phòng trước.

Bác gái kia chần chừ, rõ ràng có điều khó nói, nhưng xung quanh thúc giục phụ họa liền gật đầu.

Hỏi ngày sinh tháng đẻ xong, Cố lão đầu nằm tay bác gái, không biết là bấm quẻ hay là sàm sỡ, mắt nhắm lại bắt ấn quyết... Soái Lãng nhìn buồn cười lắm, mấy lần liền suýt cười thành tiếng, nhân lúc lão già đóng giả thần tiên lừa mọi người, lại thì thào hỏi bác gái bên cạnh: “Thím ơi, một quẻ bao tiền?”

“Không lấy tiền.”

“Hôm nay không lấy tiền hay trước giờ đều không lấy tiền ạ?”

“Trước giờ đều không lấy, có điều ai đưa tiền, đại tiên cũng không từ chối.”

“Thế chả phải là lừa tiền của mọi người à?” Soái Lãng quyết tâm hạ bệ lão già.

Không ngờ câu nói này làm bác gái như nghe thấy người nói xấu chồng mình, lườm một cái, xua tay đổi gà: “Xùy xùy xùy, đi đi... Cái miệng ăn mắm ăn muối nói ba lăng nhăng, tí tuổi đầu thì biết cái gì mà nói linh tinh?”

Có câu thế nào nhỉ, đừng trêu chọc quần chúng, Soái Lãng không ngờ hình tượng lão già trong mắt đám phụ nữ đã bất khả xâm phạm như thế, mấy bác gái không chọc nổi, y phải đổi vị trí.