Q1 - Chương: 172 Kỹ xảo ăn nói, bí kỹ bất truyền. (2)
Soái Lãng đi một vòng tính nhẩm, diễm phúc của lão già không nhỏ đâu, phía trước bốn người, phía sau ba người, thêm vào bác gái đang ngồi trên ghế nhìn Cố lão đầu không chớp mắt, thi thoảng lại có mấy người ghé tai thì thầm với nhau, truyền tới chỗ Soái Lãng.
Cái gì mà nói ông già tính quẻ chuẩn lắm, lần trước tính là hiệu trưởng Từ có mối lo bệnh tật, vậy mà chớp mắt một cái, Lão Từ đã vào viện nằm... Người hỏi hiệu trưởng Từ nào? Bác kia giải thích, là hiệu trưởng đại học năm xưa, bị xuất huyết não, chẳng biết có rời giường được hay không?
Mặc dù Soái Lãng là kẻ vô thần, kiên quyết không tin trò mê tín dị đoan, càng biết Cố lão đầu là kẻ lừa đảo, vậy mà vẫn bị sự quái dị mà ông ta biểu hiện ra thu hút, có vài phần tò mò. Có những việc ở ngoài nói thì dễ lắm, nhưng mà đến khi tận mắt chứng kiến mới hiểu. Ví như lần này lão già bấm đốt ngón tay tới mười mấy phút rồi, mọi người lo sốt vó mới chịu mở mắt ra, tích tắc đó Soái Lãng thấy xung quanh rùng mình như bị điện giật.
Bắt đầu rồi, không ngờ lão già nắm lấy tay người xem quẻ an ủi: “Em gái à, con trai cô có cái mệnh thiên khúc tinh, không phải là văn khúc tinh, có dấu hiệu xếp dưới Tôn Sơn, không phải quẻ đề tên bảng vàng... Cô nên tìm đường khác thôi.”
Xếp dưới Tôn Sơn, không phải đề tên bảng vàng, Soái Lãng lẩm bẩm thấy câu này không hề chứa hàm ý khác mới cảm thấy không đúng, ơ cái lão già, thế này không phải cho một đấm vào mặt người ta sao.
Quả nhiên là thế, bác gái kia vừa nghe đã đưa ống tay áo lên lau nước mắt rồi, nước mắt ào ào làm Cố Thanh Trì lúng túng. Một đám phụ nữ càng không vừa lòng, chính người vừa mắng Soái Lãng bây giờ lại đi tới nói lớn: “Tôi nói này anh Cố, sao có thể như vậy được, còn chưa thi mà đã nói thế, để cô Vương khóc thế kia.”
“Đúng thế đấy, Cố đại tiên, quẻ này chắc là không đúng.”
“Đúng thế, không đúng, không đúng rồi.”
“Cô Vương, đừng khóc, khóc gì chứ?”
Mấy bà gái thương tình nhao nhao phản đối, vừa an ủi người xem quẻ vừa trách móc Cố đại tiên vừa rồi còn tôn sùng vô cùng, thần tiên thành kẻ thù chung. Soái Lãng ở ngoài cười tới hả hê, không biết tình huống thế này lão già có gỡ được không? Đi đêm lắm có ngày gặp ma thôi, ha ha ha.
Ai ngờ Cố lão đầu thần sắc trang trọng chẳng hề để ý tới tiếng chỉ trích xung quanh, đưa tay bảo mọi người im lặng ngữ khí nặng hơn vài phần: “Tôi không chỉ tính ra con cô thi trượt, còn tính ra được nó ngỗ ngược bất hiếu, nam nhân của cô quanh năm không ở bên cạnh, nếu không dứt khoát ly hôn cho rồi... Em gái này, tôi khuyên cô, thiên hạ cha mẹ khổ tâm nhiều, xưa nay con cái hiếu thuận ít, đừng quá lo chuyện này... Về điều dưỡng thân thể cho tốt, cô là người bị bệnh tật đeo bám, càng lo thì chuyện buồn càng nhiều... ”
Tiếng khóc ngưng bặt, bác gái kia ngẩng đầu lên nhìn Cố Thanh Trì, trong mắt chứa đầy sự sợ hãi.
Đám bác gái cũng không oán trách nữa, toàn bộ chuyển ánh mắt về phía cô Vương, có thương hại, có đồng tình, có bất lực... Cô Vương mặt lúc xanh lúc trắng, cắn môi nén tiếng khóc xuống, đứng dậy cúi đầu, cứ thế mà đi.
E là lão già nói đúng rồi, đám bác gái lại thì thào với nhau, có người nói hình như chưa bao giờ nghe thấy cô Vương nhắc tới nam nhân, không chừng là quả phụ... Có người nói, con cô ấy phá lắm, học thì chả ra làm sao cả... Có người trách Cố lão đầu sao lại nói thẳng ra như thế.
“Được rồi được rồi, các chị các cô, hôm nay tới đây thôi, bêu xấu bêu xấu rồi, có chỗ nào đắc tội xin mọi người bao dung cho.”
Cố Thanh Trì đứng dậy từ biệt đám phụ nữ đang bàn tán, mấy bác gái này tuy tôn kính ông ta nhưng không khách khí, xúm quanh mỗi người một câu, không phải chuyện ban gái bạn trai của con mình thì cũng là vấn đề học tập của con cháu.
Mọi người truy hỏi, nhưng Cố lão đầu giữ đúng quy củ, một ngày ba quẻ, không hơn. Ái dà, không ngờ đám bác gái không giữ quy củ nữa, bắt đầu mắng mỏ Cố lão đầu, toàn là quen biết cả, lên mặt cái gì chứ? Người thì dứt khoát muốn Cố lão đầu hứa xem quẻ cho mình, như đặt chỗ nhà hàng vậy, khiến ông ta phải hứa hẹn một phen mới kéo nhau đi luyện tập.
Khó khăn lắm mới thoát thân, Cố lão đầu không dám ở lại, đi vào sâu trong công viên, dọc đường có không ít người chào hỏi, thi thoảng có người chạy theo xin bấm một quẻ, ông ta đều từ chối, tới tận khi ra cửa sau, tới đại lộ Trung Châu.
Đến lúc này Soái Lãng mới rảo bước đuổi theo, nhìn lão già cười toét cả miệng: “Bác ơi, cảm giác làm minh tinh thế nào, thích không? Vừa rồi tôi thấy bác ứng phó không xuể.”
“Ài, thất sách, thất sách, bất kể cái gì cũng đừng miễn phí, miễn phí một cái là người ta tranh nhau, nơi này tôi không dám tới nhiều, tới một cái là cả đống kéo tới... Ôi, nói hay thì người ta vui vẻ, nói không vừa ý thì người ta oán trách...” Cố Thanh Trì tự trào, hai người cứ thế thoải mái đi trên vỉa hè tán gẫu, tựa hồ chuyện không vui tối qua chưa từng xảy ra.
Làm sao nói chuyện kia đây, Soái Lãng đang tính phải mở lời thế nào, không ngờ Cố Thanh Trì như đã quên chuyện kia, ngược lại hỏi: “Soái Lãng, vừa rồi có ý nghĩ gì không?”
“Nghĩ gì?
“Quẻ đó tôi tính đúng hay sai?”
“Chắc là đúng.”
“Cậu xem từ đầu tới cuối, tôi tính thế nào mà ra?”
Lão già giống như đang kiểm tra, Soái Lãng gãi đầu, đáp án mơ hồ đã ra tới miệng rồi mà lại có cảm giác không nói rõ ràng được.
Cố Thanh Trì dừng bước, có vẻ thất vọng lắm: “Thực sự không nhìn ra à, tôi hỏi nữ nhân mà tôi tính quẻ đó thân phận gì, cậu không nhìn ra sao?”
“Có thân phận gì đâu, nghe khẩu âm thì giống người nông thôn, có vẻ tới thành phố làm công...” Soái Lãng nhớ lại, ấn tượng nhất là khuôn mặt đầy vẻ lo âu kia, bổ xung: “À, là từ quê lên làm cơm cho con trai... Loại chuyện này giờ nhiều lắm, con cái đi học trong thành phố, cha mẹ thuê phòng làm cơm cho con, rảnh rỗi đi làm vài việc lặt vặt.”
“Vậy đã nhìn ra vì sao tôi tính được con trai bà ta thi trượt chưa?”
“Đúng rồi... Chưa thi làm sao mà chứng minh được.”
“Cậu còn kém một chút chính là ở chỗ này... cậu thấy hết, nhưng suy nghĩ quá cạn.“Cố lão đầu không hài lòng: “Thứ nhất, tôi nhắc cậu, bà ta đã quanh quẩn ở nơi này nhiều ngày, chỉ vì để gặp tôi xem một quẻ bói cho con trai có thi đỗ không, điều này chứng tỏ cái gì?”
(*) Dang lạc Tôn Sơn: năm đó Tôn Sơn cùng mấy người cùng quê lên kinh thi, đến khi công bố bảng vàng thì Tôn Sơn xếp cuối cùng, đến khi về quê, những người kia hỏi có đỗ không thì chỉ nói là xếp dưới Tôn Sơn, sau này mọi người dùng câu ấy nói người thi trượt.