← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 173 Kỹ xảo ăn nói, bí kỹ bất truyền. (3)

Được Lão Cố gợi ý, Soái Lãng bừng tỉnh: “ À, chứng tỏ bà ấy bất an, hồi hộp là kỳ vọng còn có chỗ trông đợi, nhưng bất an thì tám phần cho rằng con trai mình không đỗ được.”

Cố Thanh Trì gật gù, tiếp tục gợi ý: “ Đúng, rất đơn giản, chính bà ta đã nói cho tôi biết đáp án rồi, cậu nhìn sắc mặt bà ta có cảm giác gì?”

Soái Lãng vừa được dẫn dắt một cái liền hiểu ngay: “Lo, cực kỳ lo lắng, nói không chừng con trai bà ta học hành quá tệ, vậy thì chín phần là trượt rồi.”

“Đúng, đã tệ tới hết cách rồi, tới mức phải đi hỏi quỷ thần rồi thì làm sao mà đỗ được?”

“Vậy thì con bà ấy ngỗ nghịch bất hiếu làm sao tính ra?”

“Nếu là đứa con có hiếu thì có để mẹ mình phải lo lắng tới mức độ đó không, với lại bây giờ con cái mười đứa thì hết tám là không nghe lời cha mẹ, đó là xu thế rồi.” Cố lão đầu khe khẽ lắc đầu, có vẻ cảm thán cho thói đời.

Soái Lãng cười gượng gạo, câu này thì hết cãi rồi còn gì, có một thằng ngỗ nghịch cha mẹ ngay ở đây này, lảng đi: “Vậy thì chắc là bác nhìn thấy bà ấy sắc mặt ảm đạm, phán đoán gia đình không hài hòa, rồi dựa tỉ lệ mà phán chồng bà ấy quanh năm không ở bên cạnh? Có cơ sở, nhưng không phải võ đoán quá à?”

“Cậu có nhìn thấy động tác này của tôi không?”

Cố Thanh Trì đưa bàn tay với những ngón tay dài được chắm sóc khá tốt, làm động tác như bắt tay, nhưng Soái  Lãng không hiểu, ông ta không che giấu: “Quên nói với cậu, trước kia từng làm lang trung giang hồ, bảo chữa bệnh cứu người thì hơi khó chứ bắt mạch thông thường thì tôi vẫn làm được, người phụ nữ đó khí tức ức trệ, mạch rối loạn, tuổi chưa mãn kinh, hẳn là bốc hỏa do thời gian dài không được điều hòa mà ra....”

“Thêm vào dung mạo chưa bao tuổi mà đã già có thể đoán ra rồi. Phụ nữ trung niên có mối lo gì? Trên lo cha mẹ, dưới lo con cái, giữa lo nam nhân, nếu đã vào thành phố chăm con thì cha mẹ không còn, vậy chỉ còn lại chồng con.”

Quá miễn cưỡng, Soái Lãng không phục: “Còn tiền thì sao? Rõ ràng bà ấy không dư dả gì.”

“Sao cậu lại ngốc thế nhỉ, điều kiện không tốt, chẳng lẽ cả vợ chồng còn cùng đều lên thành phố chăm con, thế không phải là chơi sang quá à... Thật đúng là.” Cố Thanh Trì mắng một câu, chẳng buồn giải thích nữa, cái thằng nhóc này tỉ mỉ thật nhưng suy nghĩ vì thế cũng tủn mủn, loanh quanh luẩn quẩn không thoát ra được.

Nói cho cùng thì là do học vấn quá thấp mà ra.

Ông chậm rãi giải thích: “Chu Dịch được truyền bá hết sức thần kỳ, có thể bấm quẻ đoán ra tương lai hay không thì tôi không hiểu... Nhưng riêng về việc tính số mệnh, đó là một môn tâm lý học thú vị. Có câu ba tuổi nhìn thấy trưởng thành, bảy tuổi thấy được về già, kỳ thực không phải bấm quẻ tiên tri gì hết, mà dựa vào biểu hiện bên ngoài đã nhìn ra một người là thế nào. Tất cả đều dựa vào suy luận, chân tướng luôn ở trước mắt chúng ta.”

“Lợi hại, nói tóm lại toàn bộ công phu là ở miệng chứ gì?” Soái Lãng châm chọc.

“Đúng vậy, có câu nói cũ rất hay, ngựa tốt nhờ chân, hảo hán nhờ miệng, cậu xem bây giờ có nghề nào mà người câm thành công được?” Cô Thanh Trì không giận mà còn biểu dương, vừa nói vừa móc ra một cuốn sách mỏng, to bằng bàn tay, đưa cho Soái Lãng: “Xem xem có hiểu không, bí kỹ bất truyền, học được rồi tung hoành thiên hạ, đánh đâu thắng đó.”

“Đừng nói với tôi là Quỳ Hoa Bảo Điển nhé.” Soái Lãng chẳng hề nghiêm túc nhận lấy, xưa nay y vốn không có duyên cũng chẳng có hứng, không ngờ vừa xem qua một cái bước chân dừng lại, sắc mặt nghiêm túc, sau đó bĩu môi khinh bỉ: “Đây là Anh Diệu Thiên, bí kỹ bất truyền của lừa đảo phái Giang Tướng, đúng không?”

Cố Thanh Trì giật mình, lần này thực sự kinh hãi, đã là bí kỹ bất truyền, làm sao Soái Lãng lại biết?

“Thiên lai vấn truy dục truy quý, truy lai vấn thiên vi thiên ưu. Bát vấn thất, hỉ giả dục bằng tử quý, oán trứ thật vi thất sầu ; thất vấn bát, phi bát hữu sự, định nhiên tử tức gian nan..... Khi qua cửa trước tiên quan sát để ý, phải lên tiếng thì không được chần chừ... Sĩ tử hỏi tiền đồ, phú quý lo nối dõi... Thần sắc ảm đạm, chẳng phải quả phụ thì cũng bị ruồng bỏ... Luôn miệng tốt tốt tốt, thân ở vị trí cao, suốt ngày vâng vâng vâng, xuất thân thấp kém...”

Đã xem quá lâu rồi, Soái Lãng miễn cưỡng đọc ra được vài câu, cho nên thứ trong tay chẳng cần xem, còn nhớ là thứ năm xưa cha mình đưa cho xem chơi đỡ buồn chán, chỉ cần không phải liên quan công thức hóa học định lý toán lý và từ đơn tiếng Anh thì trí nhớ Soái Lãng tốt lắm.

Ví như hỏi y rằng trong Lộc Đỉnh Ký, Vi Tiểu Bảo ngủ cùng với đám vợ hắn ở chương mấy, trong Thần Điêu Hiệp Lữ, Tiểu Long Nữ bị cưỡng bức chương bao nhiêu, hay là ai dùng võ công gì, y đều nói được hết.

Trong đầu y toàn thứ ba lăng nhăng như thế chỗ nào mà dành cho kiến thức học tập được.

Ai mà ngờ có một ngày mấy thứ kiến thức đó lại dùng tới, còn khiến Cố lão đầu chấn kinh như thế, vì vậy dàng thêm phần đắc ý. Lão già nhìn chằm chằm Soái Lãng như mèo nhìn chuột.

Cái này là ám hiệu giang hồ thôi, "thiên" là chỉ cha mẹ, "truy" chỉ con cái, "bát" chỉ vợ, "thất" chỉ "chồng", giải thích không khó, dân giang hồ ấy mà, thích làm ra vẻ thần bí thôi, văn hóa đâu có cao, thứ quá phức tạp, họ cũng chẳng hiểu, thế nên Soái Lãng mới tiêu hóa nổi.

Mấy câu đó có ý nói cha mẹ hỏi thầy bói về con trai, muốn nuôi dạy con phú quý. Con cái hỏi thầy bói về cha mẹ, tám phần là lo lắng cho cha mẹ. Nếu chồng hỏi thầy bói về vợ, vui thì là do cha giàu nhờ con, buồn là vì vợ không tốt, tình huống cụ thể phải dựa vào thực tế phán đoán, nhưng nó rất đáng tham khảo.

Cố Thanh Trì vẫn nhìn Soái Lãng không chớp, cái thằng nhóc này luôn vô tình khiến ông ta chấn kinh, mặc dù Anh Diệu Thiên đã không còn là thứ thần bí trong truyền thuyết nữa, nhưng đâu tới mức bám đầy phố, người tầm thường có cũng chẳng hiểu, vậy mà Soái Lãng ngay cả ám hiệu giang hồ cũng biết...

Một ngàn, một vạn Cố Thanh Trì cũng chẳng đoán ra nổi.

“Này bác Cố, nếu bác chỉ có mấy chiêu này thôi thì tôi coi thường bác đấy, thứ này trước kia tôi chỉ đọc giết thời gian trong phòng trực ban cảnh sát thôi.” Soái Lãng nói rồi ném trả cho Cố Thanh Trì, cứ như quân bài domino, nó xoay tròn trong tay ông ta, gió thổi cuối lên vài trang giấy sau đó gập vào.