Q1 - Chương: 174 Lừa đảo lừa đảo, gốc gác từ lâu. (1)
Cố Thành Trì đứng ngây ra đó mân mê cuốn sách trong tay, đã có không biết bao nhiêu máu đổ xuống vì cuốn sách này, trong lòng dâng lên cảm xúc khó nói hết, tựa như chìm vào hồi ức xa xăm nào đó, mất một lúc mới hỏi: “Cậu có biết Anh Diệu ý là gì không? Vì sao gọi là Anh Diệu Thiên?”
“Cái này tôi không rõ lắm, tôi chỉ biết là bí kíp của phái Giang Tướng năm xưa, cha tôi nói, trước giải phóng có câu, nam có Giang Tướng , bắc có Nhất Quán Đạo, là bang phái lừa đảo. Đặc biệt là phái Giang Tướng rất thần bí, người trong phái đi ra toàn là cao thủ lừa đảo... Bác Cố, té ra bác là người phái Giang Tướng à? Thế bác phải trên 70 cơ à?”
Soái Lãng nhìn Cố Thanh Trì từ trên xuống dưới, tùy gầy gò, nhưng da dẻ hồng hào, có nếp nhăn nhưng không sâu, nếu bỏ đi hàng mi và tóc có vẻ nhuộm trắng thì chỉ trên 50 thôi... Đột nhiên y cũng phát hiện ra một điểm không đúng.
Lão già hôm nay mặc sơ mi hoa bằng lụa, kiểu đối khâm cổ, chân đi giày da đỏ thẩm, quần lụa đen, nhìn thế nào cũng thấy quái... Phải rồi tóc đen nhiều trắng ít, nhìn như hơn 50, ung dung phóng khoáng, giống lão già lắm tiền không có chỗ tiêu: “Bác Cố, rốt cuộc là bác bao nhiêu tuổi?”
Cố Thanh Trì mất một lúc mới bình thường trở lại, cười không đáp vấn đề tuổi tác: “Xem ra cậu cũng chỉ nghe đồn thổi thôi, Anh ở đây chỉ gia sản, Diệu chỉ hiểu biết, kết hợp lại là lấy thủ pháp cao minh thăm dò gia sản để tùy bệnh bốc thuốc.”
“Vẫn là trò lừa đảo thôi, giả thần giả quỷ thế nào cũng là lừa gạt, tôi còn tưởng bác có thứ gì hay ho.” Soái Lãng thất vọng lắm, truyền thuyết phái Giang Tướng dựa vào mấy trò mê tín để lừa đảo kiếm miếng cơm, rõ ràng y không hứng thú: “ Xin lỗi bác, nếu bác định dạy tôi thuật lừa đảo thì thôi đi. Tôi nghĩ rồi có những lúc không thể không lừa người khác, nhưng chỉ học những trò để lừa người khác thì tôi không muốn, với lại nếu muốn lừa người ta, cha tôi cũng dạy được.”
“Nghiên cứu thuật lừa đảo không phải để đi lừa người khác, chẳng lẽ cha cậu nghiên cứu Anh Diệu Thiên cũng để đi lừa người ta?”
Soái Lãng “í” một tiếng, gật đầu: “ Cũng đúng.”
“Cầm lấy đi, tôi tin thứ cậu xem chỉ là bản không hoàn chỉnh, Anh Diệu Thiên có 369 chữ. Tôi hỏi cậu cấp đả mạn thiên, khinh xao hưởng mại là ý gì có biết không? Thập thiên cửu hưởng, thập long thập thành là ý gì có biết không? ... Nếu ngộ được những thứ này sẽ giúp ích cho khả năng quan sát của cậu. Có biết ai là người có ánh mắt sắc bén nhất thiên hạ không? Chính là kẻ lừa đảo, bọn họ có năng lực khóa mục tiêu trong đám đông, các có thể âm thầm lấy tiền của cậu không ai biết... Muốn có ảnh mắt sắc bén, cậu phải trở thành kẻ lừa đảo trước.” Cố Thanh Trì đưa lại Anh Diệu Thiên rồi đi.
“Thật là, có cần phải vậy không?” Soái Lãng nhìn cuốn sách nhỏ chế tác không tệ cất vào túi đuổi theo, gọi: “Này này bác ơi, bác bảo tôi làm cái này à, không phải thay đổi gì gì đó sao? Bao giờ bắt đầu, cứ đi mãi thế này à?”
“Đã bắt đầu rồi.”
“Cái gì? Bắt đầu khi nào?”
“Ở trong công viên, thứ đơn giản vậy mà còn không phán đoán ra, sao dạy được thứ cao thâm.”
“Hả, thế mà cũng tính à?”
“Cậu phải hiểu, vụ lừa đảo thì luôn luôn xảy ra, chẳng qua là cậu không nhận ra thôi. Đúng rồi, cậu hiểu thuật lừa đảo được bao nhiêu?” Cố Thanh Trì chắp tay sau lưng mà đi.
Soái Lãng gặp khó rồi, muốn đưa ra một định nghĩa cho mấy trò lừa đảo thì khó lắm, nghĩ hồi lâu mới tổ chức được ngôn ngữ: “Vẫn mấy cái trò đó thôi mà thả bổ câu, rơi ví tiền, đổi tiền giả, bán hàng giả, tiên nhân khiêu... Lừa đảo quanh quẩn mấy thứ đó diễn đi diễn lại.”
“Sai, đó không phải định nghĩa... Trung Quốc từ thời cổ xưa đã có thuật lừa đảo, phức tạp đa đoán, sớm nhất là Điền Tịch Trung thời Tiền Tần. Nếu chia theo thủ pháp có, thông đồng, sắc tình, lừa gạt, dụ đỗ, đóng giả, lừa hàng, lừa thưởng...v..v..v... Ví thư trò tiên nhân khiêu mà cậu vừa nói là lừa gạt bằng sức, cho tới giờ vẫn hữu dụng. Không một vụ lừa đảo nào đơn thuần dùng một loại thủ pháp, mà tổng hợp nhiều loại.”
“Vãi, đến cả thuật lừa đảo cũng bác đại tinh thâm thế à?” Nghe lão già liệt kê ra một lô một lốc, Soái Lãng lè lưỡi, ánh mắt như muốn nói, tinh thông như thế, còn nói bản thân không phải kẻ lừa đảo không.
“Đừng nghĩ thứ này vô dụng.” Cố Thanh Trì thấy Soái Lãng chẳng tập trung nghiêm túc thì đau đầu, cái thằng nhóc này thông minh thì đúng là thông minh thật, nhưng đầu óc quá bay nhảy, kỳ thực là đại kỵ với chuyện học tập, muốn dạy được y phải có phương pháp: “Cha cậu còn chưa được tính là vào nghề, chỉ biết chút bề ngoài mà đã thành chuyên gia chống lừa đảo nổi danh trong tỉnh rồi. Nếu hôm nay đổi lại cha cậu ở đây, ông ấy không tiếc bỏ ngàn vàng ra có được Anh Diệu Thiên... Cậu đã không muốn học thì thôi.”
“Muốn muốn... Tôi không làm kẻ lừa đảo thì tương lai làm chuyên gia chống lừa đảo cũng được.” Soái Lãng nghe lão già kể cũng hứng thú lắm, chỉ là chuyện mở sách học lại rất lười: “Bác cứ nói đi, tôi nghe mà.”
“... Thuật lừa đảo thiên hạ tuy phức tạp, nhưng bản chất không ngoài bốn phạm trù. Thứ nhất, lấy giả làm thật, thông qua việc làm giả, tranh thủ lấy sự chủ động, cái này dễ hiểu, bây giờ thành phố này toàn là hàng giả, từ thương hiệu trong nước tới nước ngoài đều có, thậm chí thành luôn trào lưu văn hóa.”
“Thứ hai là lấy thật làm giả, coi đúng là sai, nói đơn giản chút ví dụ như cậu bị một nữ nhân ve vãn, toàn bộ quá trình là thật, nhưng tới thời khắc cuối cùng cậu mới nhận ra bộ mặt thật, không phải là trộm lấy thứ đáng tiền của cậu, mà là ép cậu trả tiền.... “
“Loại ba lấy giả loạn giả, thông qua thủ pháp không ngừng trao đổi để đạt mục đích cuối cùng, ví dụ trò huy động vốn phi pháp, tay không bắt sói, tất cả đều là giả. Hôm nay tôi cho cậu kiến nghị đầu tư, mai tôi cho cậu một hạng mục kiếm tiền tốt, ngày khác thì lại tuyên truyền về TTCK, tất cả là giả, kẻ thao túng trong tay không có gì hết.”
“Loại thứ tư là lấy thật loạn thật, là một chiêu hay dùng của giới lừa đảo, điển hình là một thương nhân bên ngoài tới mua hàng, được nhà cung cấp đưa đi xem nhà xưởng, nhà kho, hàng tồn, đều là thật. Đến khi trả tiền đặt hàng, hoặc ngốc một chút trả luôn tiền hàng thì mới biết, nhà xưởng thì đúng, người kia thì chẳng biết ở đâu ra. Hoặc là người mua hàng là một công ty rất có tiếng, rộng rãi khảng khái trả tiền đặt cọc, sau đó lấy được hàng một cái, số tiền còn lại bặt vô âm tín... Lừa người khác bao nhiêu, lừa tới mức nào là do giới hạn của kẻ lừa đảo.”
…..
Anh Diệu Thiên, phái Giang Tướng đều là có thật nhé, đừng quên đây là truyện hiện thực.