← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 175 Lừa đảo lừa đảo, gốc gác từ lâu. (2)

Nói nửa ngày trời mà Soái Lãng không xen vào một câu, Cố Thanh Trì trầm giọng hỏi: “Phản cảm lắm hả?”

“Không phải, không phải.” Soái Lãng lắc đầu, bất ngờ hỏi: “Bác này, bác đi lừa bao nhiêu năm rồi?”

“Ý cậu là gì?” Thằng nhãi này cứ mở mồm ra lừa nói lừa gạt, Cố Thanh Trì không vui cho lắm.

“Ý tôi nói, trình độ bác tới tầm cao lý luận rồi, vậy cần bao nhiêu thực tiễn tích góp mới có? Nói rất hay, lấy giả làm thật, lấy thật làm giả, lấy giả loạn giả, lấy thật loạn thật... Cái này thuộc trình độ đại sư.” Soái Lãng khâm phục lắm, nếu đơn thuần luận từ lý luận thì lão già này hơn cha mình không chỉ một bậc.

“Không phải là lý luận của tôi cao bao nhiêu mà lịch sử Trung Quốc vốn là bộ lịch sử về lừa đảo.” Cố Thanh Trì đưa ra lời giải thích không ngờ.

“Vãi, bác phản động thế, bác nói mấy nghìn năm văn hóa này là mấy nghìn năm lừa đảo à?” Đến Soái Lãng cũng thấy khó nuốt trôi lý luận này, phạm thượng quá rồi, dựa vào thùng rác bên đường nói: “Bác hôm nay định nói cho tôi ngu luôn hả, lịch sử nước ta sao lại là lịch sử lừa đảo?”

“Tôi hỏi cậu, sử nói Ngụy Văn Đế Tào Phi khi sinh ra có mây xanh bao phủ trên đầu, cái đó gọi là gì?”

“À, cái đó...”

“Đường Thái Tông Lý Thế Dân khi sinh ra có hai con rồng nhỏ chơi bên ngoài cửa, cậu nói có phải thật không?”

“Cái đó...” Soái Lãng ú ớ.

“Hán cao tổ Lưu Bang theo truyền thuyết nói mẹ ông ta gặp được giao long, sau đó có thai, vậy là người có thể giao phối với giao long?”

Thôi rồi, Soái Lãng ôm mặt mặc niệm cho lịch sử Trung Hoa, từ giờ thành thứ lịch sử của dân lừa đảo.

“Liêu thái tông Da Luật Đức Quang khi sinh ra có mây đen trong lều, có ánh lửa và tiếng sấm, Tùy Văn Đế Dương Kiên sinh ra có chữ Vương trên lòng bàn tay... Ví dụ như thế quá nhiều, giai cấp thống trị luôn lừa gạt người dân, không một triều dại nào ngoại lệ. Thế nên lừa đảo vốn là một hiện tượng văn hóa được truyền thừa ngàn năm.” Cố Thanh Trì rõ ràng nói đùa thôi, nhưng mà người ta đùa cũng có căn cứ, không bới móc được.

Soái Lãng nghe muốn rớt hàm: “Bác Cố, bác thật giống đại sư văn hóa.”

“Đây không phải chuyện đùa, đừng xỏ xiên tôi.” Cố Thanh Trì thu lại nụ cười, nói rất nghiêm túc: “Thật và giả, đúng và sai, chữ tín và lừa đảo, từ xưa là một nhánh của triết học Trung Quốc, lừa đảo vốn là một hành vi chủ thể xã hội này, cũng là một thứ văn hóa...”

“Gọi là văn hóa lừa đảo, nó đối lập với văn hóa Nho gia, hai thứ lại cùng nguồn cội, cùng sinh trưởng, như âm và dương...  Giống như cậu, cậu không cho mình là kẻ lừa đảo, nhưng rõ ràng cậu đi lừa người, đó là hai loại văn hóa bài xích lẫn nhau, hơn nữa ở mức độ nhất định hấp thu lẫn nhau... Tam Thập Lục Kế có bao nhiêu cái là lừa đảo, rồi Binh Pháp Tôn Tử chú trọng lừa đối phương, truy cho cùng vẫn là một chữ lừa.”

Có lý, có chứng cứ, có thực tiễn, làm Soái Lãng lĩnh giáo thế nào gọi là "hảo hán đều ở cái miệng", cứ hồ đồ nghe một loạt lý giải về chữ "lừa", dần dần không phản cảm nữa, chỉ thấy ngạc nhiên thôi. Một chữ "lừa" nho nhỏ được lão già diễn giải thành lắm thứ như thế, đúng là mở rộng tầm mắt.

“Đi thôi, cậu thong thả sẽ hiểu,  A Bảo Thiên của phái Giang Tướng có một câu: Có tham quan, dân làm giặc, có hào cường, dân hung bạo... Mạnh tử nói: Cái đạo làm dân, nếu họ có của cải bền vững (hằng sản) thì họ có lòng dạ bền vững (hằng tâm); nếu họ không có của cải bền vững thì họ không có lòng dạ bền vững. Nếu lòng dạ họ chẳng bền vững thì họ trở nên buông thả, gian tà, xa xỉ, không có điều gì xấu mà không làm.”

“Triều Thác của Tây Hán nói: Bụng mà đói nói chi liêm sỉ... Kẻ lừa đảo làm lừa đảo không phải nguyên nhân bản thân, giống như cậu, không nghề, không việc, không gia sản, không đi bán thuốc giả rượu giả sách giả thì làm gì?”

Cố Thanh Trì lại làm một câu, Soái Lãng liếm môi, những lời y nửa hiểu nửa không này ít nhiều có ý, vì con người bị bức bách mà lừa người khác, nên quá nửa không coi mình là kẻ lừa đảo, vì ai cũng làm thế nên thành thói quen.

Ví như HĐH trong máy vi tính, cài miễn phí rồi ai đi bỏ vài nghìn ra mua bản chính thức, ví như sách lậu giá bằng hai phần ba, mua bản chính làm gì? Người bán trục lợi, người mua hám lợi, có ai coi đó là hành vi lừa đảo đâu?

Đương nhiên cũng cảm thấy Cố Thanh Trì nói không đúng, nhưng người ta dẫn kinh sách, dẫn lời thánh hiền ra nói, với trình độ của Soái Lãng thì chỉ biết im lặng mà nghe, bị nói cho ngu người, máy móc theo sau Cố Thanh Trì.

Đến khi nhìn thấy quán mỳ Lão Quái, Soái Lãng mới giật mình phát hiện ra mình đi xa tới vậy rồi: “Bác Cố, chúng ta đang đi đâu thế?”

“Đi chứng kiến thiên hạ này khắp nơi là lừa đảo, hôm nay tôi sẽ tìm ra cho cậu rất nhiều kiểu lừa đảo mà cậu chưa từng thấy.” Cố Thanh Trình đầu không quay lại nói.

“Không tin.”

“Ha ha ha, đừng có đề cao bản thân quá, trí tuệ từ xưa phát triển theo hai hướng, một loại phát triển thượng tầng, biến thành quan thuật, một loại phát triển ở dân gian, trở thành quỷ thuật. Thuật lừa đảo chỉ là một nhánh trong quỷ thuật thôi, cậu chớ coi thường trí tuệ quần chúng, một mánh lừa đảo nho nhỏ đủ nuôi cả gia đình, lớn chút đủ làm giàu. Còn cậu, nếu có nhãn quang đâu tới mức hơn hai năm qua sống tệ như thế, tự biến mình thành loại lừa đảo hạng bét, bỉ ổi hạ lưu...”

“Bác, bác, đừng lấy tôi ra nói được không? Hiện giờ người không bằng tôi nhiều lắm, chúng tôi xuất thân không tốt, nếu cha tôi là phú hào thì tôi giờ là kỳ tài thương nghiệp, cha tôi là quan lớn thì tôi giờ là ngôi sao sáng trên chính trường, bét ra cũng là công vụ viên đường hoàng.”

“Bác biết trên mạng người ta gọi thời đại này là gì không? Là thời so cha với nhau. Trước kia cha mẹ hay so sánh con mình với con người ta, hay trách con mình sao không bằng con nhà nọ nhà kia, không phấn đấu sau này làm được gì? Vì khi đó xuất phát điểm đa phần mọi người ngang nhau, nỗ lực có thể thay đổi vận mệnh. Bây giờ khác rồi, xã hội giàu nghèo đã định hình, đến lúc con cái hỏi, sao cha không bằng cha người khác rồi.”

“Thời buổi này tự mình phấn đấu không ý nghĩa, muốn đi làm không chạy được cửa sau có công tác tốt, muốn làm ăn chẳng có tiền chỉ đành buôn bán lặt vặt, mà giờ tập đoàn lớn phủ sóng khắp nơi, hàng gì cũng có, làm ăn nhỏ không đấu lại họ.... Trước kia tôi cũng tin vào tấm gương nỗ lực, nhưng mà giờ mới nhận ra, hai năm qua tôi thiếu nỗ lực sao, cuối vẫn đâu hoàn đó...”

Soái Lãng bất lực nói, không phải y lười biếng không chịu nỗ lực mà là không biết đường, nhìn đâu cũng thấy bế tắc, muốn đi con đường đàng hoàng cũng không được.

....

Giai đoạn này học lý luận, giai đoạn sau là lúc thực chiến.