← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 176 Người tốt bị hại, mánh khóe khắp nơi. (1)

Mặt trời lên cao, những người đi làm đa phần yên vị ở vị trí công tác, thành phố không vì thế mà bớt tấp nập, cuộc sống mưu sinh vẫn bộn bề không ngừng.

Cố Thanh Trì nghe xong Soái Lãng kể khổ không giận mà còn vui, khẽ mỉm cười nói: “Tôi biết cậu luôn tìm cơ hội thay đổi, cho nên tôi xuất hiện, tôi là quý nhân trong số mệnh của cậu.”

Khiếp, cái giọng điệu sặc mùi lừa đảo, Soái Lãng nghe mà buồn nôn: “Bác cũng đừng tích cực lừa đảo như thế, thời gian này tôi vừa vặn không có gì làm, tôi cũng không định đi làm công nữa, cùng làm là tôi về đường sắt làm một công việc an nhàn. Tôi tuyên bố trước nhé, tôi không theo bác đi lừa đảo đâu.”

“Cậu lại sai rồi, hôm nay tôi tới để cho cậu cơ hội bị lừa gạt... Nhìn phía trước kia, đi mua vài cân hoa quả đi, xem những người bán hoa quả kia có lừa được cậu không?” Cố Thanh Trì dừng bước chỉ.

Soái Lãng nhìn thấy bên hè phố có bốn năm quầy bán hoa quả, Soái Lãng không hiểu: “Không phải quá vớ vẩn à?”

“Thử xem, mua xong rồi nói với tôi, họ lừa cậu thế nào, xem cậu nói được không?” Cố Thanh Trì khích tướng.

Soái Lãng xì một tiếng bĩu môi khinh thường, ngênh ngang đi về phía trước.

Hoa quả à, có mánh khóe gì trong này chứ?

Nhìn quả táo to tròn bóng bẩy kia, chắc điều đầu tiên chúng ta nghĩ, liệu có tồn dư thuốc trử sâu không? Còn nhìn quít, cứ như có ký sinh trùng gì đó sinh ra bên trong. Ôi dưa hấu thì khỏi nói, dưa hấu mùa này thì dùng thuốc thúc đẩy tăng trưởng là cái chắc. Đẹp mắt nhất trông thèm nhất là anh đào thì khỏi nghi, nói thẳng luôn là đồ biến đổi gen.

Soái Lãng rất ít mua hoa quả, ít nhất là ít mua hoa quả trái mùa đắt phát khiếp này, không riêng gì hoa quả, từ khi bán nước giải khát, y ra ngoài ít uống nước giải khát, khát lắm thì ăn kem, uống nước khoáng. Chẳng phải là những thứ kia ăn vào là chết, có điều nhìn thấy quá nhiều chuyện, nên mỗi lần thấy thức ăn là không khỏi hơi run.

Đi được vài bước quay đầu nhìn lại, Cố lão đầu lang thang như người không liên quan, còn nhìn Soái Lãng với ánh mắt trêu tức. Hừ, nếu bảo y sẽ lật thuyền ở mấy quầy hoa qua này thì coi thường y quá.

Lại đi thêm vài bước, đánh giá quầy hoa quả, tổng cộng có bốn nam hai nữ, sáu cái quầy, con đường này có ngã rẽ rất gắt, tạo thành vị trí khuất tầm nhìn.

Hoa quả xanh xanh đỏ đỏ bày trên xe trông rất đẹp, một nam nhân cởi trần đầu đội nón mời chào, chuyên chặt chém, Soái Lãng bỏ qua luôn. Quấy thứ hai chủ quán mắt rất sáng, y cũng next luôn, đây là loại ranh ma hơn người.  Quầy thứ ba là nam tử trung niên đon đả giới thiệu đào, Soái Lãng tiếp tục bỏ qua, loại nói cười thơn thớt tử tế gì. Quầy thứ tư đang bận chào mời khách không chú ý tới Soái Lãng...

Đang không biết phải mua ở quầy nào vừa rẻ lại vừa an toàn đỡ rắc rối nhất thì Soái Lãng chú ý tới quầy ở ngoài cùng, chủ quầy là phụ nữ trên ba mươi búi tóc trên đầu, vừa chào mời khách vừa không quên nhặt cái chai nhựa do người đi đường ném ra, loại này bán được một hào... Đợi cô mang về ném vào giỏ bên xe, Soái Lãng mới chú ý trong giỏ có mấy chai nhựa rồi, lại nhìn vị trí, rõ ràng kém hơn mấy nhà khác.

Hay mua của nhà này? Soái Lãng quan sát phụ nữ kia, mặt trời gay gắt làm cô không ngừng lau mồ hôi trên trán, da đen đúa, ống tay áo sắn cao, da tay còn đen hơn da mặt, chân đi đôi dép nhựa nông thôn. Mọi chi tiết toát lên bản sắc của người lao động. Không biết có phải do tác dụng tâm lý không, Soái Lãng nhớ tới bác gái có đứa con bất hiếu ở công viên, liền không nghĩ nhiều nữa, đi tới quầy đó chỉ tay: “Chị ơi, cân cho tôi hai cân cam, bao tiền thế?”

“Bốn đồng một cân...” Chủ quầy cầm cân lên.

Soái Lãng thuận tay chọn vài quả, mắt nhìn cân, mánh khóe phần lớn là ở chỗ này, có điều Soái Lãng thấy bà chị nhà quê thật thà này không tới mức ăn của người ta quá đáng.

Tựa hồ phát hiện ánh mắt dò xét ủa Soái Lãng, bà chỉ cười đưa cân cho Soái Lãng: “ Xem cân vống lên thế này rồi, cho cậu thêm đó, nghe là biết người Trung Châu chúng ta rồi.”

Nói xong nhặt thêm quả cam cho vào túi, sau đó cẩn thận cúi xuống quầy lồng thêm cái túi nữa để Soái Lãng cầm cho chắc chắn.

Cân tươi như thế lại còn cho thêm, hơn nữa là đồng hương, Soái Lãng cười đưa 10 đồng, chủ quầy lục túi lấy tờ 2 đồng mới tinh đưa Soái Lãng, kèm nụ cười rất chất phác, dù là mặt đen nhẻm, dù chẳng phải là mỹ nữ, Soái Lãng vẫn thấy thân thiết.

Xách cái túi, nằng nặng, chẳng lẽ có vấn đề gì trong chuyện này à? Soái Lãng vừa đi vừa không ngừng nhìn vào cái túi, muốn bóc một quả ăn xem sao, sợ mất chứng cứ cho lão già xem nên bỏ lại túi.

Cố Thanh Trì đang ngồi ở hàng rào ven đường, nụ cười trên mặt ông ta kém xa bà chị kia, trông rõ là đểu, Soái Lãng hừ một tiếng: “Mua mười đồng, trả hai đồng, bác thấy có vấn đề gì không?”

Cố Thanh Trì cười không đáp, như làm ảo thuật biến ra một cái cân tay, treo túi hoa quả vào đó.

“Cái gì, bác ra ngoài mà còn mang theo thứ này à?” Soái Lãng câm nín, loại người gì thế.

“Mới mua đấy.” Cố Thanh Trì chỉ cân: “Xem đi thiếu hơn nửa lạng, chỉ được một cân chín.”

“Thôi bác, trên cân rưỡi là không tệ rồi, thiếu nửa lạng là cái gì? Tôi thấy chị ấy thật thà, không chừng là mới vào thành phố bán hàng.” Soái Lãng nhún vai, bán một cân thiếu có nửa lạng là quá lương tâm rồi.

“Xem ra bản chất cậu vẫn là chàng trai tốt bụng, lương thiện, có phải là thấy cô gái đó buôn bán không tốt nên chiếu cố người ta không? Có phải thấy người ta nhặt chai nhựa nên thương hại không? Có phải thấy người ta mình mẩy mồ hôi, ăn mặc quê mùa nên nghĩ là người thành thật không?” Cố Thanh Trì chất vấn liên tục, cuối cùng kết luận: “Cậu bị lừa rồi.”

“Này bác, người ta cân thiếu có nửa lạng có cần nói người ta lừa không?” Soái Lãng lên tiếng bênh vực, lão già này cũng là người có tiền, sao lại so đo từng li từng tí như vậy chứ, vênh mặt lên: “Dù cho bị lừa thì sao, tôi thích thế đấy.”

“Chỉ có nửa lạng à?” Cố Thanh Trì bới túi cam lên trước mặt Soái Lãng.

Soái Lãng sững người, tự mình cầm lên, toàn là cam hỏng, đáy quả cam đã thối to bằng ngón tay rồi, tẽ ra một cái, mùi không chấp nhận được... Ít nhất một nửa là cam hỏng, Soái Lãng tức tối ném quả cam vào thùng rác: “ Mẹ kiếp... Con mụ đó thất đức quá.”

Bị tráo, nhớ ra rồi là lúc cúi xuống lấy thêm túi bảo để cầm cho khỏi rơi, cô ta nhấc túi cam khác chuẩn bị sẵn thay vào.