Q1 - Chương: 177 Người tốt bị hại, mánh khóe khắp nơi. (2)
Cố Thanh Trì thu cân lại, khẽ lắc đầu: “Đã bảo cậu kém lắm, cậu không tin.”
“Bỏ, chuyện chẳng đáng... Tặng bác đấy, bác ăn đi...” Soái Lãng phủi tay ra vẻ chẳng thèm chú ý, kỳ thực có chút tổn thương, chẳng phải vì tiếc tiền, mà thấy chuyện không nên như thế, làm hỏng tâm tình tốt đẹp, từ lòng tốt thành kẻ ngu ngốc.
Cố Thanh Trì thì hứng thú rất cao, chọn quả cam lành bóc ăn, thuận tiền giáo dục Soái Lãng: “Đây chính hình thái sơ khai nhất của thuật lừa đảo, cậu đừng xem nhẹ mánh khóe nhỏ này. Ở trên đại lộ Trung Châu có lưu lượng giao thông lớn như thế, trừ đi số cam thối ăn bớt của cậu một cân, một ngày bán trăm cân không thành vấn đề. Cậu đừng thương hại người ta, thu nhập của người ta có khi còn cao hơn cậu... Nếu không bị thành quản đuổi suốt ngày, làm sao vẫn ra sức chui vào đây bán, đó gọi là lợi ích dẫn dắt.”
“Đừng nói đừng nói nữa, có cần phải nói tràng giang đại hải như vậy không?” Soái Lãng cáu kỉnh, chuyện tuy rất nhỏ, nhưng chẳng khác gì ăn phải con ruồi, cảm giác chẳng thoải mái chút nào, trước kia thấy những tiểu thương này bị thành quản đuổi thật đáng thương, giờ chỉ mong thành quản tới nói một câu đáng đời.
Đó gọi là lòng tin bị phản bội.
Nhưng Cố Thanh Trì không chịu bỏ qua cho Soái Lãng, chỉ trích: “Vẫn phải nói, mỗi chuyện nhỏ như thế đều có ánh sáng trí tuệ, cậu biết Khấu Trọng chứ, tên đó khi còn nhỏ hắn bán đồng nát, đi mua giấy báo cũ về, tẩm ít nước ở giữa, không thì quệt thêm lớp xi măng, một xe bán lãi không ít, ha ha ha.... Đây gọi là phát huy trò cân điêu bán thiếu tới mức cao nhất rồi...”
“Từ cổ trí kim trí tuệ phát triển không chỉ đi theo hướng cao tầng mới đáng chú ý, kỳ thực rất nhiều thứ xuất phát từ trí tuệ sinh tồn của bách tính, từ trò thông minh vặt này phát triển lên thành nghệ thuật đấy... Này khoan đã, đừng đi nữa, chúng ta ngồi xe đi.”
Nói tới khi Soái Lãng mất kiên nhẫn liền vẫy tay bắt một cái taxi.
Hai người đi lên xe, Soái Lãng còn không quên nhắc: “Bác trả tiền xe đấy, ai bảo bác ăn cam của tôi.”
Lần này đi không hề gần, đi mất tới 20 phút, đỗ lại ở đầu đường Hoa Sơn. Soái Lãng xuống xe nhìn một vòng, trong trí nhớ hình như chưa từng tới đây, dù sao Trung Châu rộng lắm, sống cả đời chưa chắc đã đi hết tất cả mọi nơi.
Cố Thanh Trì hành động chậm hơn, trả tiền xe trước rồi đi xuống, làm vài động tác giãn người.
Soái Lãng xem đồng hồ thấy sắp 10 giờ rồi, hỏi: “Tới đây làm gì?”
“Ừm, à, chỗ kia...” Cố Thanh Trì chỉ, đó là cái chợ rau của khu Hoa Hoài, đây là chợ truyền thống, người buôn bán chật cả con phố, người qua kẻ lại cũng đông đúc, nơi thế này không còn nhiều nữa.
Soái Lãng đi theo ông già hỏi: “Này bác, không phải bác lại bảo tôi đi mua rau chứ. Thôi đi, dù tôi bị lừa nữa thì cái trò vặt đó ai mà để ý, bác có cái gì độ khó cao cao, thử thách lớn chút không?”
“Có cái câu làm sao nhỉ, sinh viên đại học bây giờ, tài hèn chí lớn, chuyện lớn chẳng làm nổi, chuyện nhỏ thì coi thường, cái thành phố này cơ hội việc làm khắp nơi, thất nghiệp chẳng qua là không biết tìm, không chịu làm.... Không phải đi mua rau, có điều cậu phải thừa nhận, ở phương diện này nhãn quang của cậu chưa chắc đã hơn bà chủ gia đình, đúng không?”
“Đúng rồi, nhưng tôi không định làm bà chủ gia đình.”
“Sai rồi, trên đời chuyện gì cũng là học vấn, đó gọi là chuyện tuy nhỏ, không làm không thành, đường tuy ngắn không đi không tới, chuyện nhỏ tới mấy...”
Soái Lãng cắt lời: “ Bác không thấy phiền à, tôi nhận văn hóa tôi không cao được chưa? Tôi nghe không hiểu được chưa? Bác không cần khoe khoang nữa.”
Cố Thanh Trì khẽ buông tiếng thở dài, đại khái lại sỉ nhục trình độ văn hóa của Soái Lãng: “Không hiểu theo tôi làm cái gì?”
“Tôi thực ra là muốn xem trình độ bác tới đâu.”
“Vậy... Xem đi, nói cho tôi biết là thật hay giả.”
Đi được vài bước, cách chợ rau một khoảng, Cố Thanh Trì dừng lại, chỉ phía trước, Soái Lãng ngẩn người, đó là một thứ thấy nhiều tới quen mắt, nhưng khó phân thật giả... Ăn mày.
Không phải ăn mày bình thường mà là một cô bé, cô bé mặc đồng phục học sinh, tuổi chừng mười sáu mười bảy vị thành niên, quỳ trên vỉa hè, đầu cúi thấp, trải một tấm bìa, một cái hộp cơm. Người đi qua đi lại đa phần là bà chủ gia đình xách làn rau, có người không nhìn, có người nhìn vài cái bỏ qua, song cũng không thiếu người ném tiền lẻ vào hộp cơm.
“Đó là... Kẻ lừa đảo sao?” Soái Lãng nhỏ giọng nói với Cố Thanh Trì, giọng nói rõ ràng không được chắc chắn.
Ở ga tàu thường xuyên có người thiếu chân thiếu tay chuyên môn khoe ra để người khác nhìn thấy, trên đường phố thi thoảng cũng thấy người ăn mặc như Hồng Thất Công bới thùng rác kiếm ăn. Đôi khi lơ đễnh có thể thấy đầu đường một hai người đầu bù tóc rối xòe tay xin tiền, càng hay gặp sinh viên mất hết lộ phí mặt bàng hoàng đáng thương...
Ăn mày ở khắp nơi, nhưng đại đa số không phải kiếm ăn, mà là kiếm tiền.
“Đi quan sát sau đó kết luận.” Cố Thanh Trì mặt chẳng lộ chút cảm xúc nào.
Vì thế mà Soái Lãng đi tới, kiểu ăn mày này không có nhiều, đi vài bước tới trước mặt cô bé, không nhìn rõ mặt, đầu cúi rất thấp, không biết là thật hay chỉ là đạo cụ, lưng còn đeo một cái cặp sách, hộp cơm trước mặt có vài tờ tiền, giá trị nhỏ, khiến y chú ý hơn là tấm bìa trước mặt.
Nét bút non nớt kể một câu chuyện thê thảm: Các ông các bà, các cô các chú, các anh các chị... Cháu tên là.... Người thôn Tôn Doanh Trầm Thu, người ngoài gọi thôn cháu là thôn ung thư. Toàn thôn có 48 hộ đều thu mua đồng nát, không phải cháu muốn rời bỏ quê hương, mà là ở quê không sống được nữa. Núi trọc rồi, đất không còn, sông đen ngòm, do nhà máy giấy gây ra. Người ta làm giàu rồi thì bỏ đi, để lại tai họa cho thôn, cả thôn cháu hơn 200 người thì có 190 người bị ung thư. Ông nội cháu ung thư gan, mất 2 năm trước, cha mẹ cháu ung thư dạ dày, cha cháu không xuống giường được nữa, giờ chỉ còn lại cháu và mẹ. Cháu không có tiền chữa bệnh cho cha mẹ, xin người hảo tâm qua đường giúp cháu, cháu muốn chữa bệnh cho cha mẹ, cháu muốn đi học...
Đọc hết rồi Soái Lãng thấy bi thương dâng lên trong lòng, buồn bực, chán nản... Người xung quanh vây xem chỉ trỏ thở dài, cô bé đang tuổi ăn tuổi chơi vậy mà thật đáng thương, sao lại gặp phải kiếp nạn này. Qua lời bàn tán nghe được chuyện về thôn ung thư, mấy nhà máy nhỏ đó ác độc vô cùng, đôi với địa phương mà nói, không khác gì diệt chủng.
Nhưng mà... Nhưng mà ở cái thế giới lừa đảo khắp nơi này, trái tim con người đã bị khóa chặt, thi thoảng có một hai người đi chợ về trong tay có tiền lẻ thả xuống, đại khái là mang tâm lý, thật cũng được giả cũng được, dù sao cũng chỉ là vài đồng tiền lẻ...