← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 178 Người tốt bị hại, mánh khóe khắp nơi. (3)

Nếu hôm nay đi một mình, vô tình gặp cảnh thế này, Soái Lãng chắc chắn móc túi cho cô bé ít tiền, thế nhưng bị những lời Cố Thanh Trì tác động, Soái Lãng giữ một phần hoài nghi, cố ý thăm dò: “Em gái, em nói thật hay giả thế? Sao anh thấy em thường xuất hiện ở đây?”

Một câu nói khiến mấy nam nữ đi qua dừng bước, nhìn chằm chằm vào cô bé với vẻ nghi ngờ.

Cô bé đó dập đầu vái lạy, lấy một tờ báo Đại Hà, trên đó viết bài về thôn ung thư, còn có cả ảnh người già. Khi cô bé ngẩng đầu lên, Soái Lãng rất ngạc nhiên, đó là khuôn mặt vàng vọt gầy gò, tội nghiệp vô cùng, khóe mắt ươn ướt, khiến người ta xót xa, giọng còn trẻ con lắm: “Người trong ảnh là ông nội em, khi chết tay đã thối rữa, ai bị dính vào nước ô nhiễm, da thịt sẽ bị thối... Đây là cha em đã nằm liệt giường, đây là mẹ em...”

“Các cô các chú thương xót, cứu nhà cháu, cháu muốn chữa bệnh cho cha mẹ, cháu muốn đi học... Cháu không phải ăn mày, nhưng hết cách rồi, mẹ cháu cũng không cho cháu đi ăn xin, cháu trốn nhà mà đi, xin mọi người thương xót... Cháu lạy mọi người...”

Giọng nói trẻ thơ nghẹn ngào, thê thảm đáng thương, cùng với hai hàng nước mắt lã chã, có vài người lau nước mắt, bỏ làn xuống lục ví lấy ra vài đồng tiền bỏ vào hộp cơm rồi thở dài mà đi. Cô bé thì liên tục dập đầu cám ơn, đã khóc tới nói không thành lời nữa, khuôn mặt lem nhem hết cả, ai nhìn cũng thương...

Cảnh tượng đó dù trái tim đúc bằng sắt cũng tan chảy vài phần, Soái Lãng cũng chịu không nổi, mở ví lấy ra 100, đặt vào hộp cơm, chua xót muốn đỡ cô bé lên, lại chần chừ, mang về nhà mình nuôi không nổi.

Vì vậy cắn chặt răng đứng dậy quay đầu bỏ đi.

Thế gian nhiều chuyện bất bình, thế nhưng bản thân lại quá nhỏ bé, đối diện với những chuyện lực bất tòng tâm, trừ thở dài thương xót thì chẳng làm được gì nữa. Soái Lãng thở mạnh, đau lòng đi về.

Tất cả đều lọt vào mắt Cố Thanh Trì, đợi tới khi Soái Lãng chạy về, thấy ông ta còn cười được, tức thì trừng mắt lên: “Này bác, không phải tôi nói bác chứ, sao bác muốn tôi nhìn cái chuyện này, ai mà chịu nổi, cô bé đó thật đáng thương.... Bác không có tí tình thương nào à? Trước kia tôi cũng nghe nói tới cái thôn ung thư đó rồi, mười người hết chín nhiễm bệnh, đều tại mấy xưởng giấy, xưởng in mà ra, kẻ tạo nghiệt là giàu có, bách tính thì chịu tội... Thói đời gì thế?... Nếu là tôi, tôi cho mồi lửa thiêu cháy hết rồi.”

“Này này, chớ kích động vội, tôi bảo cậu đi làm cái gì nhỉ?” Cố Thanh Trì hỏi lại.

Soái Lãng không đáp, bảo là đi quan sát, ai ngờ chẳng quan sát mà còn mất một trăm, gãi đầu lúng túng: “Xem gì nữa, tôi không đành lòng ngồi nhìn... Với lại cô bé đí tí tuổi đầu, bác xem, ai cũng bỏ tiền kia kìa...”

“Ôi, tôi cứ tưởng năng lực của cậu sẽ qua được vài cửa ải, kết quả chẳng qua được cái nào, cậu chưa từng nghĩ khả năng là giả à?” Cố Thanh Trì chép miệng liên hồi.

Soái Lãng nhìn cô bé vẫn liên tục quỳ lạy, nếu không phải người có nỗi đau xé tim sao nói ra được những lời cảm động ấy: “Tôi gặp nhiều ăn mày rồi, cô bé này không giống giả, mà dù câu chuyện không phải thật, cô bé cũng đáng thương là thật. Bác nói xem ở tuổi cô bé, nếu không cùng đường ai làm chuyện này, thế nên câu chuyện thật giả đều không quan trọng.”

Cố Thanh Trì vốn rất nghiêm túc, nhưng lại bị vẻ mặt hết sức nghiêm túc của Soái Lãng chọc cười: “Tôi vốn không định đả kích cậu đâu, nhưng mà nhìn cậu ngốc như thế, tôi không thể không nhắc nhở cậu... Đi theo tôi.”

Nói rồi chắp tay sau lưng đi về phía trước, không biết muốn làm gì?

Soái Lãng theo sau cách mấy bước, càng tới gần càng thấy cô bé đang quỳ kia không phải là kẻ lừa đảo, tới khi lão già đứng ngoài đám đông, y không muốn tiến lên nữa, vì không muốn nhìn cảnh đau lòng đó.

Không ngờ lão già kia lòng dạ còn cứng hơn sắt đá, Cố Thanh Trì cao giọng nói: “Này cô bé, trong cặp sách nhiều tiền lắm nhỉ, tôi thấy cháu ở quảng trường Mùng 7 tháng 2 rồi.”

Một câu nói phá hỏng chuyện tốt, người xung quanh quay sang nhìn ông già, không rõ chuyện gì, Cố Thanh Trì tiếp tục nói: “Tôi thấy cháu hơn một năm trước, khi đó ông nội cháu mất hai năm, bây giờ đã hơn một năm trôi đi rồi mà vẫn không thay đổi à? À bức ảnh này quen quá, ài đôi nam nữ này không phải là người một nhà... Tôi nói này cháu, vừa phải thôi chứ... Người của trạm thu nhận tới, cháu đi không kịp đâu...”

Hả, vậy sao?

Xung quanh xôn xao quay đầu nhìn cô bé, giờ Soái Lãng mới để ý phát hiện, tóc mái cô bé đó rất dài, che đi đôi mắt, người khác khó nhìn rõ mặt, nhưng mà cô bé này lại nhìn rõ tình thế bên ngoài.

Mà nhìn cái cặp sách, dẹp lép, vậy mang theo làm gì? Ngoại trừ đạo cụ chứa tiền. Tiếp tục nhìn đôi giày thể thao kia, mùi giày không mòn, không giống người bôn ba tới Trung Châu, mà đúng thế thì ai còn tâm tình giặt giày sạch thế? Quần áo không đúng, cũng rất sạch sẽ, đâu ra người ăn ba bữa không có mà lại chăm chút ăn mặc chứ?

Đúng là đóng giả.

Nói thì chậm chứ khi đó chuyện xảy ra rất nhanh, Cố Thanh Trì vừa phá đám một cái, người xung quanh sinh nghi, có người tinh mắt nhận ra có ngón tay được sơn chưa rửa sạch... Vậy là màn kịch hỏng rồi. Chỉ thấy cô bé đó tay chân nhanh nhẹn, vèo một cái ôm lấy tờ báo có cả hộp thức ăn, chạy như bay, chẳng thèm để ý tới những tiếng quát tháo chửi rủa sau lưng.

“Kìa, chân thế này làm vận động viên điền kinh ấy chứ, ung thư đâu ra.”

“Con nhãi lừa đảo... Người thời nay làm sao thế?”

“Thôi bỏ đi, lừa thì lừa, chắc hoàn cảnh cũng không tốt mới phải làm vậy thôi mà...”

Có người khiển trách, người chửi rủa, song không ai truy đuổi làm rõ ràng, dù sao thì không lừa bao tiền, với lại chẳng lẽ cả đoàn người lớn đi đuổi đánh một nữa bé.

Quần chúng qua được giải tán rồi, Cố Thanh Trì lại quay đầu nhìn Soái Lãng mà cười.

Mà Soái Lãng thì lúc này đứng trơ ra đó, hai mắt thất thần, như phạm sai lầm không thể bù đắp vậy.