Q1 - Chương: 179 Người tốt bị hại, mánh khóe khắp nơi. (4)
“Trong truyền thuyết mãnh tướng Tam Quốc là Trương Phi ở cầu Trường Bản quát một tiếng đẩy lùi chục vạn đại quân, cuối cùng bị một tên tiểu binh vô danh chặt đầu. Hán Phi tướng quân Lý Quảng khiến Hung Nô nghe tên mà vỡ mật, cuối cùng không chịu nổi tiểu lại dùng lời lẽ chất vấn, tuốt gươm tự sát. Hoài Âm hầu Hàn Tín bày trận Thập Diện Mai Phục, đánh tan quân Bá Vương cũng từng chui quá háng người ta. Anh hùng cũng có lúc kém cỏi...”
Người đi rồi Cố Thanh Trì dùng giọng điệu kinh kịch làm một tràng văn vẻ, giống như đang an ủi, gỡ rối cho Soái Lãng, có điều chớp mắt một cái lại trở giọng: “ Soái Lãng, có điều chuyện này nói không thông, cái trò lừa đảo vụng về mà ngay người thường cũng chẳng mắc bẫy, cậu xem đi vừa rồi mười người qua lại thì một hai người bỏ vài đồng là may, nhìn lướt qua cũng biết ngay là lừa đảo rồi. Còn cậu làm sao thế? Cố ý thể hiện cho tôi thấy cậu có lòng trắc ẩn à? Thứ đó ở thời đại này cậu tự định giá bao nhiêu?”
Soái Lãng mím môi, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, giọng điệu của lão già làm y phản cảm, quay đầu sang bên.
Cố Thanh Trì thực sự là dở khóc dở cười với chàng trai này, chuyện mà người thường không nhìn ra, thậm chí cả nhân vật tinh minh như Hoa Thần Dật còn bị lừa thì cậu ta nhìn thấu, nhưng mà trò cả người thường đều không trúng chiêu, cậu ta lại ăn đủ.
Ông ngẫm nghĩ một lúc, tựa hồ nhìn ra câu trả lời: “ Tôi nghĩ... Phải chăng là cậu cũng từng trải qua hoàn cảnh tương tự, cầu xin không ai đáp, hận không thể quỳ xuống dập đầu... Nên nhìn cô bé quỳ lạy khóc lóc mới có cảm giác đặc biệt? Sinh đồng cảm?”
Soái Lãng hít thật sâu lắc đầu dứt khoát: “Không phải.”
Càng tự tin nói không thì Cố Thanh Trì càng khẳng định là có rồi, Soái Lãng xưa nay là thế, dùng bất cần, cợt nhả, thiếu đứng đắn che giấu trái tim mẫn cảm tổn thương...
Không quá khó hiểu, một người có thần kinh cảm giác quá mạnh, lại trải qua tuổi thơ bất hạnh, nỗi đau sẽ bị khuếch đại hơn người thường, cảm thụ đau khổ của người khác cũng rõ hơn vài phần.
Tâm trí thằng nhóc này có sơ hở, liệu có thích hợp với kế hoạch của mình không đây?
Thấy Cố Thanh Trì vẫn nhìn mình với ánh mắt phức tạp, Soái Lãng bổ xung: “Tôi chẳng có cảm giác gì, cũng chẳng nhìn ra gì hết, đã nói với bác rồi, IQ của tôi ngang kẻ ngốc.”
“Không phải thế đâu.” Cố Thanh Trì lắc đầu, châm chước ngữ khí giải thích: “Chuyện này không liên quan tới IQ của cậu, mà là do cảm xúc của cậu quá phong phú, trong lòng mỗi người đều có thứ trói buộc, trói buộc của cậu chính là ở chỗ này. Cậu rõ ràng nhìn ra có thành phần làm giả, hoặc chỉ cần nhìn thêm vài cái là cậu phát hiện ra trò giả dối, nhưng tiềm thức của cậu lựa chọn mắc bẫy... Cậu biết vì sao không?”
“Đâu phải chuyện gì cũng có vì sao? Tôi thích đấy, 100 thôi mà, bác mà quỳ xuống tôi cũng cho một trăm.” Soái Lãng chết cũng không nhận mình mềm lòng.
Cố Thanh Trì lần này tức thật sự, cái thằng nhãi này ương tới hết nói: “Được, được, tôi không hỏi nữa, kỳ thực nhìn mấy người bạn thuê chung nhà của cậu là tôi nhìn ra rồi, cậu sống tình cảm là điều tốt, nhưng không được để nó thành điểm yếu của mình. Cậu hẳn là hiểu ý tôi chứ, đây là điểm cậu cần thay đổi, chỉ cần cậu mang theo chút cảm xúc phán đoán, nó sẽ ảnh hưởng tới độ chính xác.”
Phải nói ông ta rất hiếm khi có sự kiên nhẫn như vậy với vãn bối, nhưng Soái Lãng không nhận, cắt lời: “Này bác, tôi nói bác làm sao mới đúng, tim người là thịt, chẳng đau khổ thì ai rơi lệ làm gì, chẳng khó khăn ai muốn quỳ làm gì, con người là thế, dù có lừa người khác thì cũng có nỗi khổ trong lòng.”
“Một cô bé ở tuổi đó, đang yên đang lành chạy đi làm ăn mày lừa tiền à? Nếu là con gái bác, chỉ cần bản thân còn cố được bác có nỡ để con bác làm thế không?”
“... Tôi nói bác đấy, sao bác nhất định phải vạch trần cô bé, khoe bác giỏi à? Cô bé đó quỳ cả một ngày, đầu nắng chang chang, đất nóng hầm hập, dễ dàng lắm sao? Bác có tiền, bác không thèm để ý, nhưng người không chỗ nương tựa, muốn sống sót ở cái thành phố chó má này dễ lắm à? Phải lựa chọn cái cách thiếu tôn nghiêm nhất này, cô bé hẳn có nỗi khổ, bác còn lừa tiền của người chết, lại chướng mắt người ta lừa tiền người sống...” Soái Lãng rất tức giận, không phải giận cô bé lừa đảo kia, mà là giận Cố Thanh Trì, giận bản thân, giận luôn xã hội.
Không thể nói được, Cố Thanh Trì thở dài mà đi, Soái Lãng nghĩ một lúc rồi bám theo sau lưng, một già một trẻ, một trước một sau, một cao một thấp, một người ăn mặc truyền thống, một người trang phục hiện đại... Trông quái dị hết sức.
Đi qua đường Hoa Sơn, đi hết đường Tần Lĩnh, lại rẽ vào đường Xưởng Bông, hai người cứ thế chẳng nói chẳng rằng. Trời càng lúc càng nóng, thêm vào hiệu ứng đó thị, làm không khí thêm phần bức tối, Cố Thanh Trì quay đầu nhìn Soái Lãng: “Cậu còn theo tôi làm gì?”
“Tôi rảnh không có việc gì làm, không phải bác nói sẽ thay đổi được tôi à, tôi không tin, thay đổi người khác dễ lắm sao? Tôi muốn thay đổi bác thành ăn mày quỳ trên phố, bác thấy có được không?” Soái Lãng vặn vẹo.
Cố Thanh Trì thản nhiên nói: “ Có gì mà không thể, bị ép tới bước đường cùng rồi thì giết người phóng hỏa còn được nữa là ăn mày.”
“Không đúng, nếu tới bước đường cùng, bác sẽ lựa chọn giết người phóng hỏa chứ không ra phố ăn mày, tính cách con người quyết định cách hành xử, làm gì hoặc không làm gì. Bác cố ý lấy loại chuyện này ra thử tôi làm gì? Dù là bà chị bán hoa quả hay cô bé ăn mày đều là người đáng thương, tuy có câu người đáng thương cũng có chỗ đáng giận, nhưng đâu tới mức nhất định đập vỡ bát cơm của người ta như bác. Cần gì chứ? Người ta kiếm sống thì ảnh hưởng gì tới bác?”
“Dừng, dừng!... Được tôi nhận sai, tôi không nên vạch trần trò lừa gạt của cô bé, cậu lo cái gì chứ? Cô bé đó lại chuyển sang phố khác kiếm tiền thôi... Chuyện tới đây thôi.” Cố Thanh Trì nói tới đó có chút mệt, ngồi xuống ghế dài ven đường, khắp Trung Châu những chiếc ghế như vậy rất nhiều, dù sao đây là thành phố du lịch có tiếng.
Chuyện ngày hôm nay có thể nói là vượt ngoài toàn bộ khả năng mà Cố Thanh Trì dự liệu, trước kia ông nhìn nhầm Soái Lãng, nếu coi y là người thường thì y thể hiện mình là một kẻ lừa đảo cực kỳ có tiền đồ, nhìn y ở góc độ kẻ lừa đảo, thì y quá cảm tính, đó là đại kỵ trong nghề.
Trong lòng ông có chút phiền muộn, rõ ràng tìm được một cái mầm rất tốt, vậy mà có khiếm khuyết quá lớn.
Có nên tiếp tục không?
Giờ Cố Thanh Trì cũng không biết đánh giá Soái Lãng ra làm sao, một tên lừa đảo có tình cảm và trắc ẩn à? Chẳng biết là tốt hay xấu.