← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 180 Người tốt bị hại, mánh khóe khắp nơi. (5)

Soái Lãng ngồi xuống đầu kia cái ghế, cách xa Cố Thanh Trì, xem đồng hồ đã 11 giờ hơn, đoán chừng hôm nay sẽ kết thúc không vui vẻ gì: “Tôi thấy chúng ta chỉ thế thôi, bác thất vọng với tôi, kỳ thực tôi cũng chẳng mấy hi vọng, bác không cần nói gì đâu, lát tôi mời bác bữa cơm, ăn xong ai về nhà nấy, không quấy rầy nhau nữa... “

”Tôi đã nói bao niêu lần rồi, chúng ta không phải người cùng đường rồi, không đi cùng nhau được. Ít nhất bác đối xử với tôi không tệ, thôi thì ăn bữa cơm vui vẻ rồi giải tán, không phải tốt hơn à?””

“Ai nói tối thất vọng?” Cố Thanh Trì dựa vào lưng ghế, ổn định lại tâm tinh hỏi ngược.

“Hả, thế bác định làm gì?”

“Tiếp tục thay đổi địa điểm, đợi kẻ lừa đảo tiếp theo... Tôi đã nói để cậu chứng kiến các hình thái lừa đảo trên đời này, mắc bẫy hay không do cậu lừa chọn, cậu mà muốn thì ai mà quản được.”

“Ồ, bác còn cứng đầu hơn tôi.” Soái Lãng không ngờ ông già này lại kiên nhẫn như vậy.

Hết nói rồi, Cố Thanh Trì vắt chân chữ ngũ, châm một điếu thuốc thong thả hút, khói bốc lên nhiều, hút thì ít. Soái Lãng cũng châm một điếu, hút nhiều, khỏi bốc lên thì ít.

Hai người cứ thế chẳng ai để ý tới ai, hút hết điếu thuốc, Cố Thanh Trì chỉ bên phải: “Tới rồi.”

Đó là một người vùng ngoài, hai tay chắp lại đang bắt chuyện với người qua đường, áo cà sa màu xám, tay cầm chuỗi tràng hạt. Vừa mới bắt chuyện, nam tử hơn ba mươi tuổi kia xua tay liên hồi, thái độ coi thường, nhưng người kia không buồn, vẫn mỉm cười đi chậm rãi tìm một mục tiêu mới.

“Đó là con lừa trọc thật hay hòa thượng giả?” Cố Thanh Trì mắt sắc bén nhìn chằm chằm động tác người kia, lại bắt đầu kiểm tra.

Soái Lãng tùy ý liếc một cái, đá đểu: “Giống bác, đều là đại sư.”

“Vị đại sư này thế nào?”

“Làm việc vất vả hơn bác, nhưng kiếm chẳng được là bao.”

“Vậy cậu nói xem hắn có coi cậu là mục tiêu không?” Cố Thanh Trì lại dựa vào lưng ghế nhàn nhã hỏi.

“Vừa vặn ngược lại, không phải tôi, mà là bác... Mục tiêu của bọn chúng là những người trung niên hoặc người già, tên hòa thượng giả vùng ngoài này gan không lớn, cùng lắm lừa bác dăm ba đồng tiền hương hỏa, nhiều lắm cùng vài ba chục.” Soái Lãng phán đoán.

“Sao cậu biết hắn là người vùng ngoài?” Cố Thanh Trì hỏi.

“Nhìn hành vi của hắn là thấy, không dám dây dưa quá mức với người qua đường, có phần rụt rè. Đi giày nhung đế bằng, không phải cách ăn mặc của người Trung Châu quanh đây. Lại nhìn cách chắp tay của hắn, tay để dưới ngực trên bụng, không chuyên nghiệp gì cả, phải biết rằng một dải Trung Châu này nhờ có Tung Sơn mà Phật giáo hưng thịnh, đừng nói hòa thượng, người thường chắp tay cũng rất chính quy...”

“Còn nữa, hắn là một nông dân, lúc nhàn rỗi đi ra ngoài kiếm ăn, vị trí trên cổ áo cháy nắng đen xì, đó là dấu hiệu của người quanh năm làm nông. Bác xem bắp chân hắn lớn hơn người thường, hắn là từng làm việc mang vác... “

“Còn muốn nghe không? Đây là một người mới, đống sơ hở mà chẳng biết, khi chọn mục tiêu thì chần chừ...”

Soái Lãng làm một tràng liệt kê ra sơ hở của hòa thượng, từ nhỏ y đã lang thang trên tàu hỏa, loại này lên tàu ăn xin nhiều lắm, chắc vì chả có thiện cảm gì, cho nên tích cực bới móc, nhãn quang lần này cực kỳ sắc bén.

Cơ mà tên này cũng quá kém, trò này cổ lỗ rồi, mặc áo cà sa giả hòa thượng không ăn thua, phải đóng giả ni cô... Tất nhiên cái đó cần do mấy em gái yểu điệu đóng giả.

Cố Thanh Trì trố mắt, ông ta cũng không phán đoán được nhanh như thế chỉ trong vài ánh mắt, lấy làm lạ vô cùng: “Này, rốt cuộc là cậu thông minh hay ngu ngốc?”

“Có gì khác nhau, người ngu ngốc cũng có lúc thông minh, người thông minh cũng có lúc làm việc ngu ngốc... Xem đi, tôi nói có sai đâu, nhắm vào bác rồi.” Soái Lãng quay đi, làm bộ không quen biết.

Đúng là bị hòa thượng nhắm vào rồi, hắn mỉm cười rất từ bi đi tơi, hai tay chắp trước ngực, định làm một tràng "thí chủ kim an, tiểu tăng tới từ ABC...", không ngờ Cố Thanh Trì trừng to mắt, căm ghét rõ ràng, hòa thượng rùng mình, lời chưa nói ra đã phải nuốt vào.

Hòa thượng cũng biết điều chuyển sang hướng khác mà đi, không ngờ Soái Lãng vẫy tay gọi: “Ê, đại sư, đại sư... Tới đây.”

Vị hòa thượng kia thấy chàng trai này mặt mày trung hậu thật thà, đi tới chắp tay một cái rất không chuyên nghiệp: “A di đà phật, thì chủ vạn an.”

“Không phải là tặng bùa bình an, phù hộ thân miễn phí sao? Lấy ra đi, không cần phí lời.”

Soái Lãng nhanh nhảu nói hộ hòa thượng, phàm ở trên đường phố gặp loại người ngòi cõi trấn bắt chuyện nói một câu "tặng cho thí chủ một câu", không đáp lời thì thôi, đáp lời một cái là phiền toái ngay. Nào là người tu hành chúng tôi hành thiện tích đức, tặng cho thí chủ bức tượng phật nhỏ, thứ này gọi phúc trừ tai, tránh tà trị bệnh...

Tất nhiên đừng mong miễn phí, tặng rồi sẽ hóa duyên, anh đã cầm đồ của người ta chẳng lẽ không muốn làm việc thiện tích đức.

Vốn theo trình tự thì câu chuyện phải như thế, ai ngờ bị Soái Lãng làm loạn hết, hòa thượng thộn mặt... Có điều người ta chủ động xin, mà có vẻ thành tâm thành thật, vội cởi túi đưa cho Soái Lãng một sợi dây đeo cổ, Soái Lãng nhận ngay lại nói trước: “Rồi, giờ đưa đồ rồi, vậy hóa duyên đi, chậm quá.”

“À.. Hóa.. Hóa duyên, tiểu tăng người xuất gia ở Ngũ Đài Sơn, nhận lệnh sư phụ xuống núi tặng phù, hóa chút duyên làm lại kim thân bồ tát, mong thí chủ bố thí ít nhiều …” Hòa thượng bị hành vi quái dị của Soái Lãng làm lú luôn, mất khả năng tư duy, máy móc tuôn một tràng, bắt đầu đòi tiền.

Không ngờ Soái Lãng hỏi: “Hòa thượng khẩu âm An Huy, sao lại xuất gia ở Ngũ Đài Sơn, Ngũ Đài Sơn ở tận Thiểm Tây, đi xa vậy làm gì?”

Lúc này Soái Lãng dùng khẩu âm An Huy tiêu chuẩn, hòa thượng không nghe ra mánh khóe trong đó, hoặc là không biết Thiểm Tây và Sơn Tây khác nhau, cao hứng vái một cái: “ Té ra là đồng hương, tiểu tăng nhà nghèo, hồi nhỏ được cha mẹ đưa lên núi xuất gia, đã nhiều năm không về, hi vọng đồng thương hành thiện tích đức, bố thí...”