Q1 - Chương: 181 Người tốt bị hại, mánh khóe khắp nơi. (6)
“Cái đó thì dễ thôi.” Soái Lãng lấy ví rút 10 đồng cho vào túi công đức của hòa thượng, hòa thượng không chê ít, vái cái nữa, ai ngờ Soái Lãng giữ lại: “Hòa thượng đồng hương, vừa tới Trung Châu à?”
“Đúng rồi, sao thí chủ biết?”
“Nhìn là biết rồi, hòa thượng đừng nói là xuất gia ở Ngũ Đài Sơn, nói xuất gia ở đó không hóa duyên được, có phải hòa thượng hóa duyên không bằng sư huynh đệ không?”
Hòa thượng ngạc nhiên lắm: “Đúng rồi, vậy là sao?”
“Ài, Ngũ Đài Sơn có tiếng thật, nhưng chùa miếu thì không, trên đó toàn miếu nhỏ thôi, người ở nơi này không biết đâu.” Soái Lãng rất chân thành chỉ ra sai lầm của hòa thượng.
Hòa thượng không đề phòng gì cả, gãi đầu: “Vậy phải làm sao?”
“Phải nói là xuất gia ở miếu Trung Nhạc, xuất gia ở bản địa, hóa duyên bản địa, người ta mới niệm tình mà bố thí chứ.”
“À, đúng là vậy.”
“Còn nữa, hòa thượng tặng cái này đừng nói là tránh tà tiêu tai, phải nói nó được Cổ Long đại sư phương trượng miếu Trung Nhạc khai quang, Cổ Long đại nổi tiếng khắp vùng. Hơn nữa hòa thượng nên tìm người trẻ tuổi, chứ xem lão già kia, ông ta không thích đâu, tìm nam nữ trẻ tuổi ấy... Xin lần nào chuẩn lần đấy, không tin cứ thử mà xem.” Soái Lãng chỉ bảo một tràng.
“Đa tạ thí chủ, đa tạ thí chủ.”
Hòa thượng thấy vị đồng hương này nhiệt tình, lại tặng cho một cái vòng đeo nữa, Soái Lãng nhận lấy, hòa thượng bị Soái Lãng lừa cho hớn hở đi tìm mục tiêu mới...
Có điều miếu Trung Nhạc là nơi thờ đạo giáo, hòa thượng mà xuất gia nơi đó, cứ nói ra xem, hậu quả tự chịu... Mấy ông bà già người ta có khi còn bỏ qua cho, chứ thanh niên trai tráng có khi tóm tóc... À không có tóc...
Nhưng thế nào cũng được khuyến mãi vài cú đấm.
“Xem đi, mắc bẫy rồi đó... Bác thấy chưa, cần gì phải thế, bác vạch trần thân phận người ta ích gì, chẳng qua là đi kiếm vài đồng bù đắp sinh hoạt phí trong nhà. Bác vạch trần khiến người ta bẽ mặt vô ích, người ta lại ra chỗ khác làm.” Soái Lãng đắc ý lên mặt với cả lão già, đeo hai cái dây dùng mười đồng kiếm được đeo lên cổ, thấy Cố Thanh Trì nhìn mình chằm chằm thì nhún vai: “Con người tôi là thế đấy, bác thấy chướng mắt cũng chịu thôi.”
Cố Thanh Trì lấy làm lạ: “Ai nói là tôi chướng mắt, tôi chỉ đang thắc mắc, cậu biết nói mấy tiếng địa phương?”
“Nhiều lắm, nhân viên đường sắt trời nam đất bắc đều có, nhưng không phải là có hết, nghe được rất nhiều, nhưng không nghe được tiếng Tạng, tiếng Duy Ngô Nhĩ... Biết nói ít thôi.” Soái Láng đột ngột chuyển giọng Bắc Kinh: “Tao đứng đây đấy, mày đụng vào tao thử xem, mày tưởng răng mày vổ thì ngon à, tao lấy viên gạch mài cho mày bằng răng giờ.”
Thoáng cái chuyện giọng Sơn Bắc kế bên: “Hôm nay đói bụng đi tới đây, tao liều cái mạng rồi, ăn no một bữa chết cũng được, chết gì thì chết không thể chết đói.”
Soái Lãng liên tục đổi tiếng địa phương, trong đó không thiếu mượn tiếng địa phương chỉ gà mắng chó, y thì cười đến vui, Cố lão đầu không vui nổi, mặt lúc xanh lúc trắng.
Tiếng Sơn Bắc của Soái Lãng là tốt nhất, vì học của Điền Viên và Bình Quả, hai thằng đó chửi nhau suốt, không muốn học cũng biết. Tiếng Sơn Đông là học từ lão đại, tương đối chính tông... Còn lại tiếng địa phương khác thì toàn học đám bạn xấu, chủ yếu là học mấy câu chửi lưu manh.
“Sao trên đời lại sinh ra cái thứ quái thai như thế này chứ?” Cố Thanh Trì đứng dậy, đối với chuyện quái dị xảy ra trên người Soái Lãng, ông đã cạn lời bình phẩm rồi.
Soái Lãng đang khoe khoang tới hào hứng thì khán giả lại chạy mất, vội gọi: “Này, bác đi đâu?”
“Không phải cậu nói là mời tôi ăn cơm sao, quên rồi à?” Cố Thanh Trì nhắc: “Muộn rồi, đi ăn thôi.”
Ài, nói khách khí thôi mà lão già lại tưởng thật, Soái Lãng phủi mông đứng dậy: “Quán vỉa hè thôi nhé, mỗi người một bát mỳ, uống nhị oa đầu, quá tiêu chuẩn tự trả tiền.”
“Đi ăn chực, có là được rồi.” Cố Thanh Trì học cái giọng điệu vô lại của Soái Lãng.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, mấy quán vỉa hè tới xế trưa là bắt đầu kinh doanh, cứ nhìn vào ngõ là thấy, Cố Thanh Trì vừa đi vừa nói: “Soái Lãng, cậu thấy mấy vụ lừa gạt hôm nay có kiếm được tiền không, nói nghiêm túc, không đùa.”
“Kiếm được bao nhiêu cơ chứ, lừa gạt như thế cũng vất vả quá rồi, xem thời tiết này, xem mặt trời này, ai mà có chút cơ hội khác thì tội gì ra đường phơi nắng kiếm vài đồng. Sao, bác có ý đổi nghề à?” Soái Lãng rốt cuộc không nghiêm túc nổi quá ba câu, trêu chọc.
“Xem ra đúng là dân trong nghề, cậu đồng tình với đồng nghiệp đấy nhỉ?” Cố Thanh Trì mỉa mai lại.
“Mọi người chẳng qua bị dồn vào đường cùng thôi, nếu có công việc tử tế, thu nhập cố định, ai vứt thể diện đi làm trò này? Kiếm chẳng được là bao bị người ta khinh bỉ nhổ nước bọt, không may gặp phải loại người như bác thì mất bát cơm, mọi người đều sống không dễ dàng.”
“Ài, nhãn quang vẫn còn kém tí chút.”
Nghe Soái Lãng nói xong, Cố Thanh Trì cảm thán, Soái Lãng chẳng thèm để ý, quan hệ hai người chính là quái đản như vậy đấy. Đi vào cái ngõ, gọi hai bát mỳ, một chai Nhị Oa Đầu, giải quyết bữa trưa...
Người Trung Quốc thích nói chuyện trên bàn ăn, đó là văn hóa lâu đời, không thể phủ nhận, nhìn cách ăn uống của một người phản ánh ra nhiều điều như tính cách hay giáo dục của người đó, thậm chí từ cách chọn hoàn cảnh tĩnh lặng hay ồn ào, cũng nhìn ra được xuất thân và tu dưỡng.
Có điều đừng mong nhìn ra được chút tu dưỡng nào từ bữa cơm này của Cố Thanh Trì và Soái Lãng.
Quán nhỏ đầu ngõ thì tất nhiên là kéo ghế là ngồi, gọi món thì lớn tiếng vào, ăn uống thì cởi cúc áo, sắn tay áo, đũa quơ mì húp sùm sụp như người khác không tồn tại. Uống rượu đơn giản, chả cần cốc chén gì, vừa ăn vừa tu, chẳng khác gì mấy người cởi trần, chân gác lên bàn, ăn chảy nước mũi xung quanh.
Soái Lãng thì chả có gì đáng nói, nam nhân bản địa, có chút thông minh vặt, có chút lương thiện, cũng có chút gian xảo, chính y cũng chẳng nói được mình là loại người gì.
Cố Thanh Trì thì rõ ràng là phong độ hơn rất nhiều, ăn như thưởng thức sơn hào hải vị, ăn chậm nhai kỹ chỉ ăn nửa bát, rượu uống không nhiều, đa phần là cầm chén hứng thú nhìn Soái Lãng ăn.
Độ tuổi tốt như thế, khẩu vị tốt như thế, làm ông già đã bước sang nửa kia cuộc đời muốn hâm mộ cũng chẳng được.