← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 182 Đại phiến bất nhân, tiểu phiến vô ngân. (1)

Hai người ăn xong, mượn hơi rượu đi bộ một chuyến...

Đường Nam Ngũ Thành, thi thoảng có vài người bày ván cờ tàn cuộc câu cá. Bãi cỏ bên đường Tần Lĩnh, một đám người tụ tập chơi bạc, Soái Lãng dù uống hơi say vẫn chỉ ra được đâu là nhà cái, đâu là là đồng bọn, đám người này thi thoảng ồ lên, khiến người đi đường chú ý sàn đến chơi.

Bất kể là chơi kiểu gì, chứ tiền lẻ trong túi thì ở lại là cái chắc. Làm ăn nhỏ vậy thôi mà ngày đẹp trời cũng phải kiếm vài ba trăm, không gặp may thì tám chục một trăm không thành vấn đề, vẫn còn tốt hơn đi làm... Soái Lãng cũng có vài phần hâm mộ.

Chuyến hành trình kỳ quái của hai người họ vẫn cứ thế tiếp tục, tuy chuyện không thể coi là thuận lợi, nhưng cả hai đều cứng đầu, không chịu đầu hàng trước.

Tới đường Nhà Máy Điện thì hình thức lừa đảo ở đây thay đổi, xung quanh đây chàng trai độc thân nhiều, luôn có bà chị trát phấn lên mặt đóng giả nai tơ dụ đỗ khách giải quyết vấn đề sinh lý. Một nửa số này phục vụ công bằng, già trẻ thu tiền như nhau, còn một nửa thì ác hơn nhiều, có khi là bẫy tình, vấn đề sinh lý giải quyết hay không chưa nói, chắc chắn sau đó tiền cơm thành vấn đề...

Soái Lãng đi qua thi thoảng tiến cử Cố lão đầu vài người, bị ông ta lờ đi, thi thoảng không quen trêu ghẹo mấy bà chị, có điều người ta coi là lưu manh chẳng để vào trong mắt.

Nghe Soái Lãng ba hoa luôn mồm, Cố Thanh Trì nhìn càng rõ, hoàn cảnh càng loạn, chàng trai này càng thoải mái như cá gặp nước.

Lang thang tới đường Tây Hoàn, con đường này nhiều công ty môi giới, từ thuê nhà, hôn nhân, tìm giúp việc, hay tới chuyện nhỏ như tìm người dán quảng cáo cột điện, ngay cả những chiếc ghế dài nghỉ ngơi cũng toàn là người.

Soái Lãng nói tới chuyện này càng như đọc thuộc lòng, bước đầu tiên, điều kiện thì nói vống lên, nói tốt vào, tóm lại là nói sao cho người ta nộp tiền đặt cọc. Tiếp theo thì dễ rồi, ký hợp đồng xong thấy có chênh lệch gì, như hàng không giống quảng cáo chẳng hạn, chả sao, cùng lắm lấy tiền đặt cọc ra uy hiếp, nếu không dọa được muốn giải trừ hợp đồng, ok thôi, nhưng mất tiền cọc nát.

Không phục muốn kiện à, kiện đi, kiện tới kiệt sức cũng chẳng lấy được tiền đặt cọc ít ỏi về đâu.

Loại chuyện này khó quản lắm, nói người ta lừa đảo à, chắc gì người ta đã phạm pháp, luật lệ người ta đọc làu làu cho anh nghe, dù có dấu hiệu phạm pháp, anh cũng có đầy đủ chứng cứ không?

Soái Lãng khoe mình từng làm môi giới một thời gian, còn không biết xấu hổ nói làm môi giới hôn nhân, thực ra chẳng qua là tìm một cô gái có thân phận nghề nghiệp tương ứng cho gặp nhau. Không thì thuê luôn gái ngành đóng giả, dụ bọn họ nộp phí giới thiệu, kiếm được bữa cơm, đến lúc thổi đèn tắt nên thì họ chỉ có thể trách tướng mạo của mình quá kém so với người ta, xấu hổ không đòi lại tiền, nên đây là kiểu làm ăn kiếm chắc.

Đương nhiên mấy công ty kiểu này làm ăn lâu dài sao được, thường tồn tại vài tháng là dẹp tiệm, tai tiếng quá chứ sao, tưởng tượng lừa bao người như thế, thể nào chẳng có loại trơ mặt như Soái Lãng, ngày ngày tới công ty chửi bới gây sự, còn khách nào dám tới?

Soái Lãng cũng làm chẳng bao lâu thì chuồn, chủ yếu là thấy áy náy, sợ anh chàng độc thân nào đó bị từ chối nghĩ không thông đâm đầu tự tử thì cả đời day dứt.

Đi tới khoảng 5 giờ, Cố Thanh Trì đề nghị tới đường Nam Hoàn, có việc phải làm, hơn nữa còn muốn dẫn theo Soái Lãng, tối ăn cơm ông sẽ mời cơm lại.

Hai người vẫy mãi không được taxi, vậy là đi luôn xe bus, lên xe một cái Cố Thanh Trì thấy Soái Lãng ở phía sau giật áo mình, thì thầm vài câu, hàng mi giật khẽ, té ra trên xe bus có trộm... Cố Thanh Trì đã không ngồi xe bus lâu lắm rồi, gần như loại trộm này cũng quên mất.

Chẳng mấy chốc hai người đã tìm ra được ba tên trộm, một tên gầy quắt lẫn trong đám đông kiếm mục tiêu, một thì giả vờ giả vịt xem báo, còn có một nữ nhân dung mạo cũng được đeo lệch cái túi xách lớn.

Tìm được mục tiêu một cái, là đôi nam nữ kia một trước một sau che chắn chen lấn nạn nhân, tên gầy dùng nhíp dài móc ví tiền của một nam trung niên, dù người nhìn thấy cũng quay đầu sang chỗ khác, vờ không biết gì cả.

Gắp, gắp mãi không được, cái thằng trộm quá ăn hại, thiên thời địa lợi đủ cả rồi còn gắp tới khi người trung niên phát hiện ra.... Có điều người bị trộm chỉ che túi xoay người đi, vì nhìn thấy ánh mắt hung bạo của thằng trộm, nên đành vờ không biết.

Thế là ba tên trộm tìm mục tiêu mới, đúng là không éo le không thành sách, ai mà ngờ ba tên kia nhắm vào Soái Lãng, nữ nhân xách túi ngồi bên cạnh Soái Lãng, cổ áo cái thiếu một cái cúc, cứ gọi chiêu đãi dân tình no mắt, còn thi thoảng cọ vào người Soái Lãng.

Cố Thanh Trì rất biết ý, nhường chỗ cho ba tên trộm, chẳng mấy chốc chúng tạo thành hình tam giác ngồi vây quanh Soái Lãng....

Soái Lãng bực bội lắm, thực sự thiếu tinh thần chuyên nghiệp và kính nghiệp, ăn trộm không chịu khó khổ luyện tay nghề đã đành, dùng nhíp chả ra sao.  Ả nữ nhân kia là kém nhất, đeo cái túi to tướng, đi tới đâu ai cũng cảnh giác, vậy còn làm ra vẻ vô tội, thích sán vào người ta, trời thì nóng thế này.

Soái Lãng cười, đợi cho thằng trộm tới gần, lộn túi quần ra ngoài, bộ dạng đang nói, xem đi, túi ca ca còn sạch hơn cái mặt, chú em tìm nhầm người rồi... Làm ba tên trộm tức tối trừng mắt với Soái Lãng, tựa hồ không có tiền cho bọn chúng ăn trộm là tội lớn lắm vậy.

Tới trạm tiếp theo ba tên trộm đi xuống, lúc này trên xe mới dám bàn tán, kỳ thực người nhìn ra không phải ít...

Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không ai tổn thất gì, nên bàn tán rất hăng, còn lớn tiếng chỉ thích thói đời đi xuống, tinh thần xã hội không còn gì đó... Làm lái xe bus khịt mũi khinh bỉ, Cố Thanh Trì cười không bình luận.

Soái Lãng nhìn người đang mạnh miệng chỉ trích thiên hạ chính là người trung niên ngồi cách mình không xa, ông ta nhìn thấy hết chuyện xảy ra mà không lên tiếng, giờ mới nói mấy lời buồn nôn này.

Chẳng thèm chấp, đạo đức với chả không đạo đức, nó giống như một bà già mất hết phong vận năm xưa, cùng lắm khiến người ta hồi ức một chút phong thái năm nào, chứ ai còn tán thưởng dung mạo hiện này.

Vì thế chuyện qua đi, xe tới nơi, hai người xuống xe.