Q1 - Chương: 183 Đại phiến bất nhân, tiểu phiến vô ngân. (2)
Nơi này là ngoài đường vành đai thứ ba của thành phố, trời tuy còn sáng, nhưng người qua đường thưa thớt, mặt đường bị cái nóng hun suốt một ngày giờ càng thêm khó chịu. Cố Thanh Trì xuống xe thì cũng tỉnh hơi men, hỏi: “Soái Lãng, hôm nay có thu hoạch được gì không?”
“Chẳng có gì cả, vẫn những thứ hay thấy thường ngày, trước kia nghe nói 1 tỷ nhân khẩu thì 900 triệu kẻ lừa đảo còn thấy tức giận, giờ đôi khi cảm thấy nói rất có lý...” Soái Lãng ngồi ở vỉa hè hút thuốc, ngạc nhiên hỏi: “Tinh thần thể lực của bác không tệ nhỉ, lang thang suốt cả ngày rồi mà vẫn còn khỏe thế, giờ bác chuẩn bị đi đâu?”
“Thanh niên thành thị các cậu sao so được với đàm người già sống qua gian khổ như chúng tôi... Đợi xe, lát nữa sẽ biết.” Cố Thanh Trì không vừa mắt nhất Soái Lãng ở chỗ, thi thoảng y hành xử như tên lưu manh vô học vậy mà cứ hay lấy bằng đại học ra khoe.
Đá vài cái, ý bảo y đứng lên, Soái Lãng nhích mông sang chỗ khác chẳng thèm để ý, ông thở dài chỉ trích: “Tôi nói cậu đấy Soái Lãng, cậu không thể để tôi phí công như thế chứ, nhìn cả ngày mà không có cảm giác gì à?”
“Không, thế bác có cảm giác gì?” Soái Lãng hỏi ngược lại.
“Những thứ tôi chỉ cho cậu hôm nay đều là thuật lừa đảo đang thịnh hành, cậu không thấy thâm ý trong đó sao?”
“Trong đó có thâm ý cơ à?” Soái Lãng vẫn không hiểu, những thứ đó quen mắt tới không cần nghĩ nữa rồi.
“Tôi vốn muốn nói với cậu, đồng tình và thương xót là cảm xúc không đáng tiền, nhưng mà chắc cậu không tiếp nhận được. Tôi cũng muốn nói với cậu, lừa đảo giống như việc khác, đều là quá trình làm nhiều thành quen, tích tiểu thành đại, dù là thủ pháp nhỏ nhất nếu đưa tới cực đỉnh, vẫn có thể lập nghiệp làm giàu, nhưng mà chắc là cậu không tin...”
“Còn nhớ tôi nói tới sở trường của cậu không? Với tài trí của cậu, 30 tuổi có thể lập nghiệp, 40 tuổi thành tựu, tới già sống tiêu diêu không thành vấn đề, nhưng mà cậu cũng không tin nốt đúng không?” Cố Thanh Trì cảm giác bỏ thì thương vương thì tội, chàng trai này có tài, nhưng tật cũng cả đống, giao lưu tốn công lại vất vả.
Cách nói chuyện này của ông già không khiến Soái Lãng phản cảm, nghi ngờ hỏi: “Thực ra tôi tin lời bác nói, nhưng mà tôi thực sự có cái sở trường đó à, bây giờ ngay cả mình đang làm gì tôi còn không biết mà.”
Cố Thanh Trì đi qua đi lại khẽ đấm trán, giáo dục thấp, văn hóa thấp là vấn đề của chàng trai này: “Vậy đi, chúng ta lấy sự thực nói chuyện, chọn một ví dụ đơn giản nhất, tên hòa thượng ngốc gặp được buổi trưa kia, cậu nghĩ phương pháp của hắn có thể làm lớn tới cỡ nào, hay nói cách khác kiếm được bao tiền?”
“Kiếm được bao nhiêu chứ, lừa một người chục đồng là giỏi, chết mệt mà chẳng đáng là bao.”
“Còn cô bé ăn mày?”
“Chuyện này... Nghe đâu là có thể phát tài nhỏ, nhưng chuyện đó ai mà muốn làm cơ chứ?”
“Thôi, xe tới rồi, đi nào.”
Cố Thanh Trì nhìn thấy một chiếc Santana từ trên đường đi tới thì giơ tay lên vẫy, phần còn lại câu chuyện mà Soái Lãng muốn nghe phải dừng lại.
Xe tới nơi, lái xe không ngờ là người quen, chính là Phùng Sơn Hùng từng gặp ở nghĩa trang Danh Lưu, tuổi tứ tuần, chắc là cũng có ít gia sản, tóc tai bóng mượt, tinh thần phấn chấn. Xe vừa dừng một cái chạy ra dìu Cố Thanh Trì lên xe, khách khí tới mức độ nịnh bợ rồi.
Sớm biết bọn họ cùng một bọn, cho nên Soái Lãng không bất ngờ, chỉ tò mò không biết đi đâu, dù là không biết thì y cũng không lo, y cứ có cảm giác Cố Thanh Trì muốn mình nhìn thấy cái gì đó, giống như mỗi sự kiện khi đi tới cuối cùng, kẻ khởi xướng luôn rất đắc ý đưa ra kết quả khiến người ta bất ngờ.
Vậy két quả bất ngờ của ngày hôm nay là gì, Soái Lãng nghĩ không ra nổi, rất trông đợi.
Xe đi rất nhanh chừng mười mấy phút, rời khỏi thành phố Trung Châu 20 km, đi vào một con đường thôn.
Hai bên đường là đống rác cực lớn bốc khói, không xa còn có người đẩy xe ba bánh tới nơi này đổ, khắp nơi là đủ thứ rác thải sinh hoạt, y tế, còn cả rất nhiều bao tải lớn không rõ là thứ rác gì, nhìn thì không thể nào diễn tả, làm người ta có nín thở vẫn có cảm giác mùi thấm qua da thịt vào người.
Soái Lãng chưa bao giờ thấy cái núi rác hùng tráng như thế, nhìn tới sởn gai ốc, mà trên núi rác còn có người đang bới cái gì đó, thế là trên gai ốc lại thêm tầng da gà.
Vài phút sau đi vào trong thôn, một dãy nhà xưởng thấp xuất hiện trong tầm mắt, Soái Lãng mới thở một hơi, vội vàng mở cửa sổ xe cho thoáng khí, không ngờ vừa mở ra mùi khói xộc vào còn kinh hơn, vội vàng đóng cửa thở dốc.
“Thôn Phùng Tuyền các cậu sao lại thành ra như thế này?” Cố Thanh Trì cũng không chịu nổi, nhưng ông ta chỉ hơi cau mày.
“Biết làm sao được ạ, do tiền hại đấy... Nơi này năm ngoái xây ba cái trại nuôi lợn, người nuôi lợn ngày ngày vào thành phố lấy nước gạo. Đầu thôn thì là nhà máy xử lý rác, trong thôn còn có nơi thu mua phế liệu và làm dầu, đốt lửa một cái là toàn thôn mù mịt khói.” Phùng Sơn Hùng trả lời khá tùy ý, có vẻ không thấy chuyện này có gì ghê gớm.
Nhìn quanh thì đúng thế thật, trước trại nuôi lợn chất đống chiếc xe kéo cũ kỹ, vài cái sân nhà đốt lửa, trong thôn cũng bốc khói, cảnh tượng trừ thôn ma quỷ ra thì chẳng còn từ nào mà hình dung.
Soái Lãng dán sát mặt vào cửa kính nhìn, vô tình nhìn thấy trong một sân có từng thùng chất lỏng đặt lên xe ba bánh, người run một cái: “Luyện dầu nước cống à?”
“Nếu đã thu nước gạo thì đương nhiên phải luyện dầu nước cống... Nước gạo cũng tốn chi phí đấy.” Phùng Sơn Hùng nói như chuyện hiển nhiên.
“Ài, người thành phố miệt thị, coi thường cùng ném rác thải cho người nông thôn, người nông thông báo đáp lại thành phố. Ha ha ha, nước gạo, rác rưởi ném về quê, ở quê nuôi lợn, gia công rác, sau đó mang lên cho người thành phố dùng, cái vòng tuần hoàn này thật là chưa từng có.” Cố Thanh Trì nói vài phần trào lộng, ngửa mặt lên như hồi ức gì đó cuối cùng phát ra một tiếng thở dài.
“... Tôi còn nhớ trước kia nơi này đường bằng đất, trong thôn khắp nơi là cây cối, không khí trong lành tươi mát, đã qua bao năm đâu. Chúng ta trước kia sùng bái văn hóa tiết kiệm giờ biến thành chi tiêu điên cuồng mới là thời thượng, chỉ có mấy năm thôi... Cả nông thôn và thành phố đều sắp không chịu nổi nữa rồi...”
Lão già nói rất có văn hóa, có trình độ, nhưng giọng điệu kỳ thực lạnh lùng bàng quan, điều đó làm Soái Lãng phản cảm.
Phùng Sơn Hùng cười giải thích: “Chịu thôi ạ, biến đất đai thành bãi đổ rác kiếm được nhiều tiền hơn làm ruộng, không có ruộng mọi người không có đường kiếm sông, thế là phải nghĩ cách.”