← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 184 Đại phiến bất nhân, tiểu phiến vô ngân. (3)

Xe dừng lai ở mảnh đất trống phía bắc thôn, nơi địa thế hơi cao một chút, Cố Thanh Trì tay cầm gì đó gọi Soái Lãng xuống xe, Phùng Sơn Hùng té ra cũng ghét nơi này nên không xuống.

Nói thật là Soái Lãng cũng không muốn xuống, cái mùi trong thôn còn khiếp hơn cả cái nhà xí mười năm không dội nước, vừa bịt mũi vừa đuổi theo Cố Thanh Trì: “Bác ơi, chúng ta tới nơi này rốt cuộc để làm gì? Có gì hay đâu mà xem, nhà máy nước bẩn thì đâu chả có?”

Đi tới nơi cao càng nhìn rõ, sau núi rác chính là trại nuôi lợn, còn ở phía đông là nhà máy bánh lốp xe cũ, phía tây tám thành là nơi luyện dầu rồi, mấy cái sân chất đống thùng lớn, tới nơi này mà quay phim ngày tận thế thì khỏi cần bố trí bối cảnh, cứ quay trực tiếp là được.

Cố Thanh Trì nâng ống nhòm lên nhìn ra xa rồi đưa Soái Lãng: “Chấn động lắm phải không, nhưng tôi muốn cậu thấy cái khác, nhìn đi.”

Soái Lãng hồ nghi cầm ống nhòm, thuận theo hướng Cố Thanh Trì chỉ hướng, nơi cách thôn chưa tới 1km có một cái đại viện nằm riêng rẽ, cổng đại viện đỗ cái xe bus hai tầng, nhìn người từ trên xe đi xuống, Soái Lãng dí sát mắt vào ống nhòm, tay run lên bỏ ống nhòm xuống nhìn Cố Thanh Trì, ngạc nhiên, không tin nổi...

Sau đó nâng ống nhòm lên nhìn tiếp, từ trên xe đi xuống, từ trong nhà đi ra đều là hòa thượng...

À không, mẹ nó chứ, một lũ hòa thượng giả, ống nhòm này độ nét cao, nhìn rõ lắm, ở giữa sân bắc mấy cái bếp, chắc chuẩn bị ăn cơm rồi, trên bàn đá có mấy két bia, thậm chí trong đám đông có vài người đội nón ni cô, vóc người nhỏ nhắn, hẳn là ni cô giả.

“Oa, tăng ni tụ hội, đầu trọc tập trung, đâu ra mà đông thế?” Soái Lãng ngạc nhiên thốt lên, giọng lạc cả đi, ra vào phải trăm người, mà nơi đó tất nhiên không phải chùa miếu, chả có cái chùa miếu nào ni cô với hòa thượng lẫn lộn như vậy.

Nhìn nửa ngày trời Soái Lãng bỏ ống nhòm xuống: “Đi xa như vậy, có phải bác muốn nói với tôi, ngay cả đóng giả hòa thượng cũng là con đường phát tài?”

“Cũng gần như thế, đóng giả ăn mày và hòa thượng có lịch sử lâu đời, ở phía bắc có huyện Ô Long tỉnh Sơn Bắc, người nơi đó mỗi khi nông nhàn thì đeo cái nồi lớn lên lưng, đi khắp nơi làm đầu bếp, còn chỗ chúng ta thì đi làm hòa thượng, lịch sử cũng hơn nghìn năm rồi, nơi thế này có bảy tám chỗ....”

“Tất nhiên chỗ chúng ta cũng có cả ăn mày, thực ra với hoàn cảnh đô thị hiện nay, ăn mày đơn lẻ khó sinh tồn được, ăn mày cũng kết bang kết phái, đại bộ phận có vài đầu lĩnh chỉ huy, ăn mày ở đâu, ăn mày kiểu gì không phải do cậu muốn làm sao thì làm đâu...”

“Cô bé mà cậu gặp sáng nay là đứa rất thành công đấy, mỗi năm nơi nào có thiên tai lớn thì nhà nó lại chuyển tới đó, nó tổ chức mấy chục người trong thôn tới Trung Châu cướp địa bàn, đó là lựa chọn của nó chứ không phải bất đắc dĩ đâu, dân nhà nghề rồi... Cho nên tôi mới nói nhãn quang của cậu kém, trong mắt con bé đó cậu mới là người đáng thương hại “ Cố Thanh Trì nhìn vào cái mặt trông ngu hết sức của Soái Lãng lúc này.

” Tôi đã nói mà, bất kỳ một thuật lừa đảo nhỏ nào, phát huy tới cực hạn đều rất đáng nể, lọc dầu trong nước gạo, lấy sắt thép trong rác, còn cả đống hòa thượng xin vài đồng lẻ, tất cả đều có thể phát tài... Nếu cậu nghĩ làm cái gì đó to tát như đám ông chủ đi xe sang ngoài kia mới phát tài được thì nhầm, thứ nhỏ bé nhất cũng có thể làm nên chuyện lớn.”

Soái Lãng càng nghe càng kinh ngạc tới quên cả khép miệng, quên cả mình đang đứng ở nơi khí độc bao quanh, thực sự y tưởng mình biết nhiều lắm, đóng giả sư xin tiền y biết, ai ngờ lại có cảnh sư sãi tụ tập như thế, mà cái thôn này càng khủng bố ngoài dự liệu... Nếu không đi, nghe người ta kể còn không tin.

Còn ý tứ của lão già đó là, cả người như mình cũng có thể phát tài đúng không? Chỉ cần tìm đúng thứ nhắm vào thôi.

“Sao rồi, nhân tâm là thứ tăm tối nhất, nhưng đồng thời là chỗ yếu ớt nhất, giờ đã hiểu ra sự đồng tình và thương xót của cậu đáng thương thế nào chưa?”

“Lợi dụng mặt lương thiện của con người đạt được mục đích luôn là chiêu hiệu quả, biểu diễn càng tốt, thứ đạt được càng nhiều, cho dù trăm người chỉ có một người tin cũng đủ... Giờ thì cậu có thấy bản thân mắc lừa cũng đáng không?” Cố Thanh Trì cố ý hỏi.

Soái Lãng không phản bác nổi, nhớ lại cô bé ăn mày đáng thương, nhớ lại vị hòa thượng giả ngốc nghếch... Kỳ thực người đáng thương nhất, người ngốc nhất té ra lại là mình.

Tình thương đúng là thứ không đáng tiền mà

“Đi thôi, không khí nơi này không chịu nổi, mười năm trước tôi muốn giải thích cho cậu không dễ, giờ thì có hiệu ứng đám đông, muốn lấy ví dụ cho cậu đơn giản lắm. Những cách gọi Thôn lừa đảo, thôn ma túy, thông ăn trộm, thôn làm gái không phải chuyện lạ nữa, có lẽ năm mươi năm, một trăm năm sau còn được ghi vào lịch sử ấy chứ...”

Nói một câu tựa đùa tựa không về lại xe, Phùng Sơn Hùng tăng tốc ra khỏi thôn, gặp phải mấy người chặn đường, đoán chừng lo bị người ngoài ngầm điều tra quay phim chụp ảnh gì đó. Khi nhận ra lái xe là Phùng Sơn Hùng vui vẻ chào hỏi cho đi.

Xe đi được mấy km thì dừng lại ở bên đường, mở hết bốn cửa sổ, phía sau lờ mờ còn thấy cột khói, bên cạnh thi thoảng có xe rác chạy qua, tuy thế so với cái mùi kinh khủng tới không diễn tả nổi kia thì dễ thở hơn nhiều rồi.

Bất ngờ Soái Lãng thấy sau hàng rào thùng xe có đống rác được nén thành khối, là rác KFC, toàn là hình cái mặt ông già tươi cười đó. Soái Lãng không hiểu chỉ: “Ông chủ Phùng, thứ đó mang vào thôn xử lý ra sao?”

“Đánh tơi ra rồi làm cốc giấy, cũng có thể làm đũa dùng một lần.” Phùng Sơn Hùng đứng bên xe cười nói.

Soái Lãng thấy ân hận vì đã hỏi rồi, mắt không thấy thì lòng đỡ phiền, giờ cảm giác nôn nao trong bụng, hoài nghi đũa dùng một lần trưa nay mình dùng có phải do cái thôn này sản xuất không?

Một chuyến đi đủ làm đảo lộn nhận thức của con người, trước kia chỉ là loáng thoáng nghe thấy, coi như gió thoảng bên tai, cười một cái là thôi. Còn lần này Soái Lãng có nhận thức hoàn toàn mới, trên đường về thành phố không nói được lời nào.

Cố Thanh Trì châm một điếu thuốc đưa Soái Lãng: “Giờ thì chắc là có tâm đắc rồi chứ?”

“Bác đừng nhắc tới nữa, thà không biết cho rồi, giờ bác làm tôi không dám ăn cái gì vào mồm.” Soái Lãng rít hơi thuốc dài, vơi bớt cảm giác lợm giọng.

“Không phải tôi cố ý làm cậu không thoải mái, nhưng nếu không nhìn rõ chân tướng, nhiều chuyện cậu sẽ không thể hiểu. Kỳ thực hôm nay còn có một mục đích khác, chính là để cậu hiểu thứ đằng sau lưng thuật lừa đảo, cậu phát hiện ra không?” Cố Thanh Trì lại hỏi.

Soái Lãng lắc đầu, tạm thời y còn chưa hết sốc, mất đi khả năng tư duy.