Q1 - Chương: 185 Biến do tâm sinh, lẫn lộn thật giả. (1)
“Thực ra cậu đã nhìn thấy rồi, loại thủ đoạn lừa đảo ăn mày, đóng giả sư sãi, đánh tráo, tuy có sơ hở trăm bề nhưng lại chính là tinh túy của thuật lừa đảo.”
“Vì sao lại gọi là tinh túy? Vì nó không được tính vào phạm vì lừa đảo trong quy định của pháp luật, cho nên hoàn toàn không có nguy hiểm nào hết, lâu dần trở thành một nghệ thuật sinh tồn đường phố.”
“Có lẽ cậu cũng được tính là một trong số đó đấy. Có câu lớn gan chết no, nhát gan chết đói, tôi không tán đồng lắm, gan quá to chắc chắn no nứt bụng mà chết, có điều nhát gan, biết e sợ, chưa chắc chết đói.... Cậu chính là loại tiểu nhân biết kinh sợ.” Cố Thanh Trì nói xong mà Soái Lãng chưa đốp chát lại câu nào, ông mỉm cười tiếp tục: “Thuật lừa đảo làm tới cực điểm, sơ hở trăm bề là một loại, muốn nghe loại khác không?”
Soái Lãng ngẫm nghĩ một lúc, gật mạnh đầu.
“Một loại khác được gọi là, không một dấu vết.” Cố Thanh Trì hài lòng.
” Đã là không một dấu vết, tức là nhiều khi người ta còn không ý thức được đã xảy ra chuyện lừa gạt, ví dụ đẩy giá mộ, mọi người chỉ nghĩ là do thiếu đất nên giá cả tăng lên. Từ bán đất xây nhà tới bán nhà có cả đống mánh khóe, nhưng mấy người ý thức được lừa đảo trong đó? Ví dụ TTCK, chẳng qua là cá mập đặt bẫy dụ người chơi nhỏ lẻ thôi...loại lừa đảo này, người được thản nhiên hưởng thụ, người thua thì coi mình xui xẻo, không ai nghĩ là lừa gạt... Có câu nói xưa rất hay, dưới mồi thơm ắt có cá chết, tôi nghĩ cậu đã hiểu rồi.”
Soái Lãng đúng là nghe vào tai rồi, mà lúc này hình như có một miếng mồi thơm đang từ từ rải ra...
Trở về nhà Soái Lãng trầm mặc hơn thường ngày, ăn cơm xong là về phòng đóng cửa lại không ra nữa, đám anh em không tỏ ra bất ngờ chuyện này thấy nhiều rồi, nữ nhân tới tháng và người anh em họ thất nghiệp đều phản ứng giống nhau.
Những điều mắt thấy tai nghe hôm đó quả thực làm tâm tình Soái Lãng rất tệ, rất nặng nề.
Có điều tâm tình luôn thay đổi theo sự thay đổi của hoàn cảnh, ngày hôm sau trời trong xanh, Soái Lãng sáng sớm ra ngoài không đi xe, chạy bộ từ Đại Đông Quan tới vườn thực vật Lông Hồ khu Tân Đông. Người đi đường vội vã, xe qua lại liên hồi, dưới ánh mặt trời rực rỡ thật hài hòa, ít nhất so với nơi khói bụi mù mịt như thôn Phùng Tuyền, nhìn thế nào nơi này cũng hài hòa.
Chạy bộ mấy km, trán thấm ra mồ hôi li ti, toàn thân nóng bừng bừng, Soái Lãng dần dần giảm bớt tốc độ, khu Tân Đông là khu mới xây dựng, đường trong khu được xanh hóa rất tốt.
Sáng sớm nhìn thấy nước sông trong vắt, bên tai nghe thấy tiếng chim kêu, thi thoảng thấy ông già đi dạo, phụ nữ đẩy xe nôi, trong xe là đứa bé ê a học nói.
Cảnh tượng cuộc sống đơn giản thanh bình ấy hóa thành nụ cười trên môi Soái Lãng, không ai có thể phủ nhận, dù tâm lý u ám tới mấy vẫn cảm thụ được sự mỹ hảo.
Thong thả đi về phía vườn thực vật Long Hồ, mục đích ngày hôm nay vẫn là đi gặp Cố Thanh Trì, giống như hôm qua, không có mục tiêu rõ ràng, không có hành trình cụ thể, lão già chỉ nói là hôm nay tập thể dục buổi sáng ở vườn thực vật Long Hồ.
Vì thế mới sáng sớm đã tới nơi này, lần này là Soái Lãng tự nguyện, dù mọi thứ còn chưa rõ ràng, nhưng mà cái nhìn của Soái Lãng thực sự thay đổi không ít.
Ngày hôm qua tuy châm biếm lão già suốt, nhưng không thể phủ nhận diễn giảng của Cố Thanh Trì về thuật lừa đảo thông qua góc độ lịch sử, truyền thống và văn hóa khiến y sinh lòng khao khát.
Loại tâm thái này nên giải thích ra sao đây? Nói đơn giản một chút như Soái Lãng cầm cái bằng đại học loại hai, muốn đi theo đường công vụ viên là không thể, vào công ty tốt nhận lương cao là chẳng thể nào, nếu thật thà làm công ăn lương thì không cam lòng.
Đặc biệt hôm qua chấn động trong lòng Soái Lãng e là còn lớn hơn so với tưởng tượng của Cố thanh Trì, người ta chỉ cần tấm bìa viết một câu chuyện thương cảm cũng kiếm được tiền, lại còn chỉ huy mấy chục người. Cạo tóc làm hóa thượng, ngáo ngáo ngơ ngơ, cũng thành sự nghiệp.
Vậy mà mình tốt nghiệp đại học chính quy, cũng mười mấy năm đèn sách, lại còn lăn lộn xã hội không ít, công việc chẳng ra đâu vào đâu, lông bông không biết tương lai là gì.
Soái Lãng sao cam lòng, y cũng muốn làm cái gì đó, làm tới mức ra thành tựu để người khác phải kính nể chứ không phải là kiếm ăn qua bữa nữa.
Chắc chắn phải có khao khát gì đó rồi, tối ngày hôm qua Soái Lãng trằn trọc mãi không ngủ được, chẳng ngờ thức dậy mở Anh Diệu Thiên ra nghiên cứu từ đầu tới cuối.
Đúng là thế thật, cuốn sách mấy trăm chữ lại vô cùng sâu sắc, ví dụ một câu tám chữ " Cấp đả mạn thiên, khinh xao hưởng mại ", hàm chứa rất nhiều kỹ xảo, "đả" là làm đối phương trở tay không kịp, trong lúc bất ngờ để lộ sự thực, "thẩm" là căn cứ quan sát và dò xét tình hình đưa ra phán đoán. " Thiên" là chỉ uy hiếp, khiêu khích. "Xao" là chỉ bóng gió thăm dò. "Mại" là sau khí nắm tư liệu đối phương liền dung dung khiến đối phương kinh ngạc, khuất phục.
Tám chữ này hư hư thực thực biểu hiện hình tượng kỹ xảo ăn nói, không hẳn có gì sao siêu, Soái Lãng bán bảo hiểm cũng vô thức sử dụng không ít mánh khóe trong đó, nhưng không có hệ thống, nên thành công khá ngẫu nhiên.
Giờ nghĩ lại nếu sớm biết tổng kết yếu quyết này, thực hiện một cách có bài bản thì tỉ lệ thành công phải bảy tám phần.
Không chỉ nghiền ngẫm, Soái Lãng còn lên mạng tra tư liệu về phái Giang Tướng, nhưng mà ít một cách đáng thương, nhưng lại tìm ra Nhất Quán Đạo xếp ngang hàng với phái Giang Tướng.
Trước giải phóng, Nhất Quán Đạo được liệt vào danh sách tà giáo, người của đạo này bị chính phủ quốc dân bắt được có viết bức thư sám hối:" Tôi năm nay 52 tuổi, cả đời chỉ biết ăn chơi trác tráng, không được việc gì. 24 tuổi bày trò lừa đảo đánh bạc, con bạc dùng khuê nữ gán nợ vô số. Năm 25 tuổi, chiếm đoạt vợ Trương Tam làm thiếp. 30 tuổi kinh doanh nha phiến, tích góp thành giàu. Năm 40 tuổi, thích lang chạ với nữ đạo sĩ, toàn là nữ đạo sĩ tự hiến thân.."
Chỉ có bức thư sám hối ngắn mà Soái Lãng đọc tới lồi mắt, chẳng qua là bịa ra chuyện "nhân duyên kiếp trước, toại nguyện kiếp này", hoặc bịa câu chuyện "kết đan", thế mà có hơn trăm nữ đạo sĩ cam tâm hiến thân.
Với trình độ đó mà mang tới thời nay tán gái, còn không phải dễ như bỡn? Câu "ngựa hay ở chân, hảo hán ở miệng" của Cố lão đầu thực sự có lý, công việc mình kiếm được hơn hai năm qua còn chẳng toàn dựa vào cái miệng à?
Vừa đi bộ Soái Lãng bất tri bất giác lại lấy cuốn Anh Diệu Thiên bé bằng lòng bàn tay ra.
.....