← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 186 Biến do tâm sinh, lẫn lộn thật giả. (2)

Xem, nghiền ngẫm, cứ thế Soái Lãng vô thức đi về phía trước, lúc này chừng 8 giờ sáng, con đường dưới hàng cây vườn thực vật hoa thơm chim hót. Soái Lãng xem tới quên mình chẳng chú ý tới người qua lại, có người gọi tên y, có vẻ hoài nghi cùng vài phần vui mừng.

Hả? Soái Lãng giật mình tỉnh lại, quay sang nhìn thấy một cô gái, tóc búi thành chỏm trên đỉnh đầu, trán lấm tấm mồ hôi, xem ra là người tập thể dục buổi sáng, nhưng mà, y không nhận ra.

Cô gái đó tuổi tương đương với Soái Lãng, dừng bước làm vài động tác hoạt động cánh tay, vui vẻ chào người ta, ai ngờ người ta lạnh nhạt như vậy, cau mày không vui: “Không thể nào, anh thực sự không nhận ra tôi nữa à?”

“Cô là....” Soái Lãng nghĩ lại mà không thấy có ấn tượng gì, em gái này vóc người tầm thước, mặt trái xoan thanh tú, mặc bộ đồ thể thao bó sát, đồi núi nhấp nhô bắt mắt, tuy không quá mức xinh đẹp nhưng hơi thở thanh xuân tươi tắn, vóc dáng cân đối kia cũng vẫn làm cho y tim đập thình thịch.

Bị cô gái tức giận chất vấn, y gãi gãi đầu, đúng là không nhớ ra mà.

“Vương Vi Vi... Anh không nhớ sao, tôi học khoa Trung Văn, cùng lớp Hàn Đồng Cảng, anh cứ hay tới lớp tôi chơi mà.” Cô gái giận dỗi trách móc.

Soái Lãng có chút xấu hổ, là bạn học cùng khoa không cùng lớp, chẳng lẽ là ở trường còn có cô gái nào thầm yêu mình sao, gượng gạo chữa thẹn: “Có chút ấn tượng, nhớ không rõ, tốt nghiệp mấy năm rồi mà.

“Thừa biết bọn nam sinh các anh chỉ chú ý tới hoa khôi, chẳng thèm để ý tới đám vịt bầu xấu xí chúng tôi mà.”

“Không phải, không phải, tuyệt đối không phải, khi đó tôi thích tụ tập với đám nam sinh chơi bời lêu lổng, tôi chẳng phải là đối tượng được nữ sinh quan tâm, đương nhiên tôi cũng không chú ý tới nữ sinh.”

“Đúng thế, anh chẳng có gì nổi bật, đương nhiên chẳng có ai chú ý tới anh.” Cô gái kia tương luôn một câu.

Soái Lãng có chút khó chịu, cô em này cũng có gì nổi bật đâu, trừ phần ngực nổi một chút thì chỗ khác chẳng có gì đáng nói.

Còn đang thầm chửi rủa trong lòng, ai ngờ cô gái kia tủm tỉm cười: “Có điều tôi nhớ anh rất rõ, khi đó anh đánh nhau rất ngầu, rất đẹp trai... Mười tên ẻo lả của khoa Trung Văn cũng chẳng bằng anh.”

Ái chà chà, Soái Lãng đáng thương của chúng ta là cái số chạy theo con gái lấy lòng, bao giờ được người ta khen đâu, còn khen đúng cái sở trường khó nói chứ.

Thế là nở hoa trong lòng, không ngờ mình cũng là người trong mộng của cô nương nào đó cơ đấy, ca ca sống không phải lãng phí. Có điều da mặt Soái Lãng luyện tới mức thủy hỏa bất xâm rồi, nên chẳng để lộ chút nào, còn ngại ngùng xua tay: “Đừng nhắc chuyện đó nữa, hồi đó xấu mặt lớn, ai cũng cho rằng tôi là phần tử XHĐ.”

“Không phải đâu, tôi thấy con người anh không tệ mà, nhưng mà ánh mắt của anh lại quá cao, không ngờ lại chẳng nhớ tôi.” Vương Vi Vi bĩu môi hơn dỗi, vừa lau mồ hôi vừa tới gần.

Mắt Soái Lãng thực sự quá tốt, từ góc độ của y nhìn rõ một giọt mồ hôi lăn trên gò má trắng hồng khỏe khoắn, qua cổ, đọng lại một chút ở cằm rồi nhỏ xuống vừa văn qua khe sâu giữa cổ áo. Cô gái này tuy không có tướng mạo khuynh thành, song cũng ưa nhìn vui mắt, Soái Lãng vừa xin lỗi vừa ba hoa: “ Tôi nhớ ra rồi, sao không nhớ được cơ chứ, thường nghe Hàn lão đại nhắc tới Vi Vi thế nọ thế kia, tôi còn hoang mang ai thế nhỉ?... Cô thay đổi thật nhiều, so với ở trường xinh đẹp hơn nhiều.”

“Thật á?” Vương Vi Vi vui lắm, cười khoe hàm răng trắng đều đặn.

“Tất nhiên rồi.”

“Anh thì lại không thay đổi gì cả, cảm giác vẫn thế.”

“Đương nhiên, bản sắc vẫn còn mà.. À, mấy giờ rồi, cô không đi làm sao?” Soái Lãng hỏi.

“Tôi ở cách công ty không xa, ngay trong tiểu khu Long Hồ, vẫn còn kịp.”

“Ồ, nơi này môi trường tốt lắm.”

“Anh vẫn ổn chứ? Sao hai năm rồi chẳng có lấy chút tin tức gì? Cũng chẳng bao giờ thấy anh đi họp lớp, cứ tưởng rời Trung Châu rồi.” Vương Vi Vi quan tâm hỏi.

“Tôi à....” Soái Lãng có chút thâm trầm, có chút ưu thương, khẽ thở dài: “Một lời khó nói hết...”

Hai người sóng vai đi bên nhau, giống như nhiều đôi bạn cũ lâu ngày gặp lại, chuyện trò khá hợp ý. Nhớ lại thời đại học Soái Lãng không có duyên với các chị em, bị người ta tránh như tránh tà, chỉ ăn với ngủ. Hình như loáng thoáng nghe Hàn Đồng Cảng có nói tới Vi Vi gì đó, có điều y học khoa Trung Văn, nữ sinh có cả đống, cho nên ấn tượng với cô gái này không sâu.

Thế mới tiếc chứ, ai mà ngờ lại có một nữ sinh đáng yêu sùng bái mình, nếu mà biết thì đã có một mối tình đại học rồi không?

Trong lòng mang tâm tư đen tối đó, Soái Lãng nhiều lần quan sát mặt bên em gái này, mới nhìn cảm giác không có gì đặc biệt, nhìn lâu nhận ra không tệ, phải nói xinh xắn đáng yêu, cứ lên tiếng là bầu ngực phập phồng, lại thêm giọng kèm tiếng thở dốc, cười một cái tựa đóa hoa nở.

Thực sự không phải loại hình nữ sinh mà người ta nhìn là chú ý ngay, nhưng tiếp xúc thấy thoải mái, quan tâm hỏi han tình hình của y, chăm chú nghe lời y nói, thực sự ôn nhu dễ gần, mỗi lời nói đều khiên người ta dễ chịu.

Hàng mi của Vương Vi Vi rất dài, mỗi khi rung khẽ rất động lòng. Mồ hôi chảy trên da thịt tựa như đóa hoa thấm sương sớm, tươi mát dễ chịu. Cô gái không truy cứu tội Soái Lãng quên mình nữa, càng nói chuyện càng thấy rõ đối phương quan tâm tới mình, khiến Soái Lãng thêm tiếc nuối.

Chỉ vài phút thôi hai người dường như nhặt lại tình nghĩa năm xưa, có điều thời gian gặp gỡ ngắn ngủi, Vương Vi Vi phải về nhà thay y phục lại phải đi làm, chia tay nhau ở cổng vườn thực vật, Vương Vi Vi hỏi: “Mang di động chứ?”

“Mang.” Soái Lãng đưa di động ra.

Vương Vi Vi ấn số cho Soái Lãng ghi lại, còn uy hiếp: “Có thời gian liên hệ với mình đấy, nếu còn dám quên mình nữa, cẩn thận mình không khách khí đâu.”

“Không đâu, làm gì có chuyện đó.” Soái Lãng lòng vui vẻ, hai người chia tay ấm áp, nhìn Vương Vi Vi chạy đi còn thi thoảng quay đầu nhìn cho tới khi biến mất trong biển người mênh mông, số điện thoại này tất nhiên là phải liên hệ rồi, nếu không có lỗi với cô gái nhà người ta ngày nhớ đêm mong đúng không?