Q1 - Chương: 187 Biến do tâm sinh, lẫn lộn thật giả. (3)
Trời sáng trong, tâm tình tốt đẹp, Soái Lãng lại qua vườn thực vật, cao hứng vừa đi vừa huýt sáo vui vẻ, tới đình bên hồ tìm kiếm mới phát hiện Cố Thanh Trì đội mũ rộng vành, ngồi trên ghế nhỏ buông câu.
Không thể không phục lão già này rất biết sống, cao hứng thì tới công viên đông người dỗ mấy phụ nữ trung niên kiếm ít tiền, không vui thì ra chỗ không người câu cá.
Soái Lãng đang có tâm trạng tốt, rón rén đi ra sau lưng Cố Thanh Trì, định làm ông ta giật mình một phen, ai ngờ lão già như mọc mắt sau lưng chẳng cần quay đầu hời hợt nói: “Tới rồi à?”
“Vâng, tới rồi... Bác Cố, hứng trí cao quá nhỉ, bác có biết câu cá không?” Soái Lãng ngồi bệt luôn xuống bên hồ, tâm trạng tốt nên nói thừa vài câu.
“Đã câu được cá lớn rồi... Hứng trí của cậu mới là cao đó, sao thế, có chuyện vui à?” Cố Thanh Trì tùy ý hỏi.
“May mà hôm nay tôi tới đây, gặp được một người bạn thời đại học, còn là mỹ nữ nữa chứ, lúc đó không để ý, thiếu chút nữa là bỏ lỡ rồi.” Soái Lãng khoe khoang, ông già lại chẳng có tí phản ứng nào, y nhích mông tới gần: “Bác này, hôm nay học câu cá à? Câu cá và nhãn quang cũng liên quan à? Sao tôi không nhìn ra nhỉ?”
“Hôm nay tôi cho cậu thấy thủ pháp thượng thừa trong thuật lừa đảo, gọi là thay đổi ký ức, đã từng nghe chưa?” Cố Thanh Trì thần thần bí bí hỏi.
Soái Lãng quen với việc ông ta giả thần giả quỷ, không coi ra gì, hai tay chống bãi cỏ, người ngả ra sau ngắm nhìn trời mây bao la: “Sao bác không làm cho tôi một cái trí thông minh nhân tạo đi?”
“Vậy là cậu không tin à?”
“Bác nói thừa à, ai tin thì đầu óc người đó có vấn đề.”
“Cho nên mới bảo ánh mắt của cậu quá cạn, thứ chưa thấy quá nhiều, cậu chưa thấy không có nghĩa không phải là không có, đừng dùng nhận thức hạn hẹp của mình đánh giá thế giới này.” Cố Thanh Trì miệng nói mắt vẫn nhìn vào hướng phao câu.
” Soái Lãng này, cô bạn học kia của cậu có xinh đẹp không, không phải cậu thấy mỹ sắc nổi lòng tham chứ, hôm qua thấy cậu còn hứng thú với thuật lừa đảo lắm mà? Hôm nay thoáng cái đã quên rồi, tôi đoán chắc chỉ có thể là do cô gái kia.”
“Nam nhân không lưu manh, tư tưởng có vấn đề... Tôi chỉ nghĩ thôi, thế thì sao? Bây giờ mà không tưởng tượng, tới cái tuổi của bác thì có muốn cũng không được, ha ha ha...”
Soái Lãng trêu chọc ông già, Cố Thanh Trì chẳng đáp, y ngẹo cổ nhìn cắt mặt ông dưới cái nón, xem có phải là ông tức giận không, vậy mà thấy gương mặt thản nhiên.
Cố Thanh Trì hỏi: “Cậu thực sự không hiểu à?”
“Hiểu cái gì?”
“Hiểu chuyện cậu nên hiểu.”
“Là thế nào?”
“Là thứ tôi vừa nói.”
“Bác vừa nói cái gì? Ài, bác ơi bác, có phải bác già rồi lẩn thẩn không? Mới sáng ngày ra gặp nhau đã nói nhảm.”
Một người hỏi, một người thì hồ đồ, không cách nào đái được vào cùng một cái bô, Cố Thanh Trì tỏ ra rất thất vọng, quay sang mắng Soái Lãng vẫn mặt tươi hơn hớn: “Tôi chưa lẩn thẩn nhưng cậu thì lú lẫn rồi, vừa rồi tôi hỏi cậu nói gặp một bạn học nữ, đó là ai?”
Soái Lãng à một tiếng hiểu ra: “Bạn học chứ sao, cô ấy nói hâm mộ tôi... Giờ tôi phát hiện ra vấn đề của bác, bác cứ lấy ánh mắt hoài nghi nhìn tất cả mọi thứ trên đời chứ?”
“Vậy là cậu có chút ý tứ với cô bạn học đó rồi chứ gì?”
“Đúng, liên quan gì tới bác?”
“Hài...” Cố Thanh Trì khẽ thở dài: “Liên quan tới tôi đấy, cô gái đó là do tôi thuê, không phải bạn học của cậu đâu, hôm nay kết thúc ở đây, cậu vẫn không hợp cách.”
“Hả, cái gì? Bác thuê á?” Soái Lãng giật nảy mình.
“Đúng! Tôi thuê đấy.” Cố Thanh Trì lặp lại lần nữa.
Soái Lãng nhớ lại mỗi cửa chỉ hành vi của Vương Vi Vi, không giống, nếu nói là trùng hợp, cũng chưa hẳn, đột nhiên nhìn chằm cằm Cố Thanh Trì: “Không thể nào, bác lừa tôi.”
Nói thế chứ đúng là cũng nghi ngờ, vì y không có chút ấn tượng nào về cô gái này, nhưng khi nói chuyện lại giống như là người bạn học mà mình đã bỏ qua vậy... Chớp mắt Soái Lãng vỡ lẽ, đúng rồi, hai người suốt quá trình nói chuyện chỉ nhắc tới hiện tại, còn chuyện trường học chỉ nói tới tên Hàn Đồng Cảng, chẳng lẽ đúng là lão già chơi mình.
Len lén nhìn một cái, biết mà, lão già tỏ thái độ khinh bỉ ra mặt rồi, mười phần hết tám bị chơi rồi.
“Đó chính là thay đổi ký ức mà tôi nói tới, nếu mà tôi không nhắc, cậu sẽ coi đó là bạn học của mình, cho dù tôi nói, cậu vẫn cứ hoài nghi, sự thực đúng là tôi cố ý... Đó là một nhà thiết kế hình tượng, lương tháng trên vạn, cậu đâu ra phúc phận làm bạn học với người ta... Cậu có muốn thay đổi không? Đây chính là chỗ cần thay đổi nhất, giờ cậu vẫn chưa biết cô ấy lừa cậu thế nào nhỉ?... Này cho cậu, có hứng thú thì đi tìm cô ấy.” Cố Thanh Trì đưa sang một tấm danh thiếp.
Soái Lãng nhận lấy danh thiếp, tên không phải là Vương Vi Vi nhưng mà số di động kia... Đúng, số di động, lấy máy ra so sánh, cúi đầu xuống: “ Sao từ lúc gặp cô ấy, IQ của tôi liền tụt giảm nghiêm trọng, giờ ngay một cô bé cũng lừa được tôi.”
“Đã bảo là thay đổi ký ức mà cậu không tin, chỉ trong vài phút ngắn ngủi cậu đã bị cô ấy thành công thay đổi ký ức, cho rằng cô ấy là bạn học của cậu, đó là điểm mù tư duy, đi đi... Đi gặp bạn học của cậu, đảm bảo cậu sẽ có nhận thức hoàn toàn mới về cách nói chuyện và đánh giá con người.” Cố Thanh Trì xua tay, tỏ vẻ khá khó chịu.
Soái Lãng vẫn còn suy ngẫm, có khi nào vừa nãy trong lúc tâm trí phiêu diêu chỉ nhìn mấy giọt mồ hôi lăn vào khe ngực của người ta, thực sự là chẳng nghĩ ngợi gì, nhưng ai ngờ được lão già chơi trò ác như thế? Đúng là ăn no rửng mỡ mà.
“Vẫn không phục hả? Nói cho cậu biết, nữ nhân là người chế tạo lời nói dối thiên bẩm, theo như nghiên cứu khoa học cho thấy, 46% nữ nhân khi nói dối nhịp tim không có gì khác thường, đặc biệt ở phương diện tình cảm, 94% nữ nhân đều nói dối. Trong quần thể lừa đảo, tỉ lệ thành công của nữ nhân lớn hơn nam...”
“Đã hiểu vì sao nhãn quang của cậu mãi dừng ở vỏ ngoài chưa? Hiểu vì sao cậu không tán tỉnh nổi cô tiểu học muội đơn thuần dù cậu vô số thủ đoạn chưa? Vì cậu không hiểu trái tim phụ nữ... Đi hay không tùy cậu, tôi còn ủy thác cho cô bé thiết kế hình tượng đó thiết kế cho cậu một hình tượng, đảm bảo cậu bất ngờ.” Cố Thanh Trì xua tay như đuổi ruồi, chuyên tâm câu cá không thèm nhìn Soái Lãng thêm cái nào nữa.
.....
(*) Phải học nghi ngờ mọi thứ trong cái truyện này.