← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 188 Chưa gặp chưa biết, khó mà chấp nhận. (1)

Hồi lâu sau mà Soái Lãng vẫn cứ nhìn danh thiếp, tên người và địa chỉ trên đó chắc chắn là y không quen: Thịnh Tiểu San, thiết kế hình tượng clb làm đẹp Phượng Nghi Hiên.

Cuối cùng Soái Lãng đút danh thiếp vào túi, đứng dậy bỏ đi, có chút tức giận cùng không phục.

Ký ức mà cũng thay đổi được à?

Trong thời gian bắt taxi tới Clb làm đẹp Phượng Nghi Hiên, Soái Lãng lại hồi ức cuộc gặp gỡ một lần nữa, sau đó gọi điện thoại cho Hàn Đồng Cảng xác định lại một lần, đúng là trong lớp hắn có cô gái tên Vương Vi Vi, nhưng ngay cả hắn cũng không rõ hướng đi của cô sau tốt nghiệp, chắc là về huyện thành rồi.

Chuyện này không khó lý giải, đám anh em mình không đề phòng gì Cố lão đầu, lại có thiện cảm với ông ta, nói chuyện một buổi, bằng vảo bản lĩnh của ông ta có khi moi được mật mã ngân hàng ấy chứ... Nên qua đó kiếm người giả mạo không khó.

Vấn đề ở đâu nhỉ, rõ ràng mình không quen cô ấy, cũng chẳng biết Vương Vi Vi, vậy mà vì sao cô ấy nói tên, nói là bạn học của mình, mình chẳng quen mà vẫn tin?

Phải biết rằng, Soái Lãng không đễ tin người đâu.

Có lẽ, lão già nói đúng, nữ nhân là kẻ chế tạo lời nói dối bẩm sinh, cô em đó căn bản chẳng quen mình mà giả vờ như thật vậy, ai nhận ra được.  Từ tiểu học tới đại học, chó mèo trong lớp có cả đống, ai mà nhớ được nhiều người như thế? Nói ra đây đúng là điểm mù kỳ ức, trừ vài bạn học đặc biệt, ai nhớ được nhiều, bị lừa cũng là hiển nhiên.

Tự kiếm cho mình cái cớ, nhưng không thực sự thuyết phục được bản thân, nếu là người bình thường bị lừa không có gì lạ, nhưng qua mắt được mình, kể cả khi mình lơ đễnh cũng không dễ dàng, huống hồ hai người tiếp xúc trò chuyện kha khá, vậy mà mình không nghi ngờ chút nào luôn...

Hay nói đơn giản hơn chút, chẳng qua lúc đó mình chỉ mải nhìn ngực, tinh trùng lên não nên người ta nói gì cũng tin, chứ chẳng có cái gì gọi là thay đổi ký ức.

Ánh mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa vặn trên phố có em gái mặc váy siêu ngắn đi qua, mép váy chớm mông có chút xíu thôi, toàn bộ cặp đùi thả nuột nà phơi bày ra bên ngoài... Đúng rồi, giờ đang là mùa hè hạnh phúc của nam nhân, nhìn vào vị trí nào đó trên người nữ nhân là quán tính, căn bản hữu dụng hơn thuật thay đổi ký ức, lại thêm nếu xinh đẹp một chút, tư duy ca ca ngưng trệ luôn, nói gì tới ký ức.

Thế là Soái Lãng không để bụng vụ thay đổi ký ức nữa, nghe sờ sợ thật  đấy, nhưng nếu muốn nói một cách đơn giản thì đó chẳng qua là ca ca háo sắc nên người ta mới có cơ hội thôi, không liên quan tới cái khác. Nếu có mỹ nữ chẳng mặc gì tới tìm không cần nói là bạn học, mình vẫn sập bẫy như thường...

Đầu óc cứ nghĩ bậy bạ lăng nhăng như thế, chẳng bao lâu tới mục tiêu, không cần phải xem địa chỉ nữa, vì cả một tòa nhà phía bên kia đường treo tấm biển Clb làm đẹp Phượng Nghi Hiên rồi. Còn có hình quảng cáo khổ lớn của ba mỹ nữ váy ngắn năng động, công sở kiêu kỳ và váy đầm dạ hội dịu dàng, ai đi qua không nhìn cũng khó.

Vào bãi đỗ xe, toàn là xe nhập khẩu Nissan, Toyota, Honda cùng toàn Mercedes loại một, ra vào clb toàn là nữ nhân ăn mặc hợp mùa hợp mốt, lại còn xinh đẹp làm Soái Lãng cơ hồ không cách nào rời mắt.

Có điều nơi sang trọng này hình như không phải chỗ Soái Lãng tới được, sắp đến cổng thì em gái tiếp tân khẽ cau mày làm y bất giác cúi đầu đánh giá bản thân, áo sơ mi ca rô, nếu bỏ qua phần giặt không sạch lắm thì vẫn tạm ổn. Còn quần jean, hơi bạc màu, hơi cũ, nhưng mà thời buổi quần jean rách như đồ ăn mày, nên không thể dựa vào đó đánh giá được. Giày...

Thôi rồi... Hôm nay mình đi gặp lão già mà, đoán chừng lang thang cả ngày nên đi cái dép lê cho thoải mái...

Bất giác lại nghĩ tới Anh Diệu Thiên, kỳ thực kiến thức này đâu đâu cũng có, em tiếp tân này đã nhìn ra mình không phải người có thể chi tiêu ở đây.

Nói thật, nếu lột sạch quần áo đồ đạc của Soái Lãng, ném y vào cái chợ hỗn loạn nào đó, y tự tin đủ thủ đoạn bước ra khỏi đó. Nhưng ở mấy nơi sang trọng sạch bóng này, Soái Lãng mặc đầy đủ quần áo còn thiếu tự nhiên hơn bị lột trần.

Lấy danh thiếp ra, hay dở gì cũng lấy được ít can đảm, đi thẳng tới phía em gái tiếp tân cao mét bảy chưa kể đi giày cao gót nữa, may là còn có chút tố chất nghề nghiệp, cúi chào tiêu chuẩn: “Thưa anh, xin hỏi có thể giúp gì cho anh ạ?”

“Tôi tìm Thịnh Tiểu San.” Soái Lãng nói thẳng luôn, thái độ thản nhiên như không.

“Anh có hẹn không ạ?”

“Phải hẹn cơ à?”

“Vâng ạ, không hẹn trước, lại không phải khách vip của Phượng Nghi Hiên chúng tôi thì nhà thiết kế sẽ không gặp đâu.” Cô gái nhẹ nhàng giải thích.

“Cô hiểu nhầm ý tôi rồi, tôi không cần hẹn trước vì cô ấy hẹn tôi, gọi điện bảo cô ấy ra đón tôi.” Soái Lãng lên mặt rồi, vênh như đút 800 vạn trong túi vậy, nếu đã biết đây là an bài của Cố lão đầu, ca ca đương nhiên chẳng cần hạ mình lấy lòng rồi.

Song cô gái lại không hiểu, cứ như nhìn thấy khách ăn quịt vậy, lựa lời nói: “Thưa anh, quy định...”

Soái Lãng phất tay cắt lời: “Cô không thông báo cũng được, hay để tôi gọi điện cho cô ấy bảo cô ngăn cản nhé?”

Câu này hữu dụng ngay, cô gái vội vàng nhấc điện thoại nội bộ trên quầy bấm số, Soái Lãng không báo tên, đi thẳng tới ghế sô pha ngồi xuống, vờ vịt cầm báo lên xem.

Cái thứ báo này cơ bản chẳng có gì đáng xem, toàn nội dung làm đẹp với dưỡng sinh, thuận tay ném sang bên. Soái Lãng đổi cuốn tạp chí màu, toàn quảng cáo sản phẩm làm đẹp, ném nốt, tới cái nơi mỹ nữ như mây này, người sống đi qua đi lại trước mắt đầy ra, ai đi xem tranh.

Trong lúc chờ đợi Soái Lãng đánh giá hiện trường, lòng cũng thầm kinh ngạc.

Nếu không có cảnh đường phố ngoài cửa kính sẽ khiến người ta cảm giác vượt qua mười năm thời gian tiến tới thời đại mới vậy, vừa bước chân vào một cái hơi lạnh mát rượu từ đầu tới chân, thoải mái vô cùng. Cái sàn sáng bóng soi gương được không cần phải nói, tấm ngăn cách không biết làm bằng chất lượng gì mà phản chiếu các loại ánh đèn rất đẹp mắt.

Soái Lãng cũng hiểu đây là thủ đoạn marketing thôi, cho chai nước lọc vào cái hộp đẹp cũng có thể bán giá cao.

Ở một bên là quầy nước hoa càng thu hút, mấy hàng bình pha lê hình như quả lựu đạn, mấy mỹ nữ vây quanh đang phối chế nước hoa nào đó, thi thoảng đưa lên mũi ngửi, vui mừng thì thầm với nhau.

Về chỉnh thể thì cái đại sảnh này phải tới 1000 mét vuông, chia làm mấy khu, chất liệu chính là gỗ và pha lê, hiện đại, đơn giản mà sang trọng. Chẳng cần trang trí quá cầu kỳ làm gì cho rối mắt, vì nguyên dàn mỹ nữ đi ra đi vào đã quá thu hút rồi.

Lão già muốn mình tới chỗ này làm cái gì?

Ca ca còn chưa phất lên, không có tiền tán các cô em đẳng cấp cỡ này đâu, nhìn không ăn được, định làm người ta chết thèm à?