← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 189 Chưa gặp chưa biết, khó mà chấp nhận. (2)

Không bao lâu có tiếng giày cao gót giòn tan tới gần, Soái Lãng nghiêng đầu nhìn "bạn học" của mình tủm tỉm cười đi tới, có điều không phải nụ cười nghề nghiệp mà mang theo vài phần nghịch ngợm, làm động tác mời.

Khom lưng, nghiêng người, đưa tay, rất tiêu chuẩn và trang trọng.

Trừ khi là khách vip mới có đãi ngộ này, hơn nữa còn là nhà thiết kế Thịnh đích thân mời, khiến hai cô tiếp tận thở phào, may mà không có  hành động gì thất lễ với vị khách bề ngoài kém cỏi này.

Soái Lãng kỳ thực hơi choáng, đứng lên không biết nói gì, cái môi trường ưu nhã này khiến y bất giác cũng ưu nhã thêm vài phần. Thế nào cũng phải hỏi thăm vài câu chứ?

Lúc này Thịnh Tiểu San đã thay bộ đồ thế thao bó sát người bằng áo sơ mi lụa, gile nhỏ, quần dài màu đen thêu hoa bằng chỉ vàng, tóc xõa xuống vai, so với vẻ khỏe khoắn thể thao sáng nay thì thêm vài phần nữ tính quyến rũ, không hề thua kém những nữ nhân ra vào, đâu còn hình bóng nào của Vương Vi Vi thành thuần đơn giản.

Rõ ràng cô gái này rất có tên tuổi, dọc đường đi nhiều người tới chào hỏi, cho thấy cô gái này rất có danh tiếng, Thịnh Tiểu San không ngừng bắt chuyện các loại mỹ nữ, có người nhờ tư vấn vài điều. Soái Lãng hoàn toàn bị đám mỹ nữ coi như không khí, nếu chẳng phải Thịnh Tiểu San khéo léo nói phải tiếp khách, chắc chẳng ai nhớ tới sự tồn tại của y.

Nữ nhân đúng là giỏi thay đổi, càng giỏi lừa gạt, một cô gái mới rời trường chưa lâu và một nhà thiết kế có tiếng, khác biệt quá lớn khiến Soái Lãng khó thích ứng.

Phòng thiết kế ở tầng 4, Thịnh Tiểu San dẫn Soái Lãng vào thang máy, giới thiệu sơ qua về Phượng Nghi Hiên, là nơi thực hiện mộng tưởng mỹ lệ của nữ nhân, mang tinh thần cao cấp, cao nhã và cao thượng. Đưa đội ngũ bác sĩ giỏi nhất trong ngoài nước tới Trung Châu, lập nên trung tâm làm đẹp 5 sao.

Tầng một là chính sảnh, tầng hai là khu tắm rửa và chăm sóc, tầng ba là khu dưỡng sinh. Rời thang máy tới khu văn phòng tầng 4, khi dẫn Soái Lãng đi qua cửa vào phòng thiết kế...

Oa, mở mắt, phòng rộng tới 100 mét vuông, giá quần áo tới mười mấy cái, treo đủ các loại váy, tủ bảy tám cái, toàn là các sản phẩm làm đẹp, chai lớn chai nhỏ bày kín các tầng, không khí cũng thoảng thoảng mùi thơm.

Căn phòng hai mặt kính, ánh sáng không kém gì ngoài trời, bàn làm việc màu đỏ sẫm, laptop màu trắng, ghế tựa tạo hình độc đáo.

Chỉ nhìn lướt qua thôi Soái Lãng đã thêm vài phần hâm mộ, môi trường làm việc của người ta thế này chứ, đâu như mình không phải kho sách đầy mùi mực in thì cũng là nhà kho ẩm mốc, một trên trời, một dưới đất.

“Mời anh ngồi, uống nước đi.” Thịnh Tiểu San vẫn cười tươi tắn đưa tay ra, bê tới một cái cốc nước.

Có điều Soái Lãng nhìn cốc dùng một lần là lại liên tưởng tới chuyện hôm qua ở thôn Phùng Tuyền, tức thì chẳng còn muốn uống nước nữa, chỉ nhận lấy vờ nhấp môi cho có, nhìn Thịnh Tiểu San ngồi trên ghế xoay an bài tiếp tân buồi chiều không tiếp khách.

Không nói gì cả, cho tới tận bây giờ Soái Lãng vẫn chưa nói gì, Thịnh Tiểu San cũng chỉ nói một câu rồi chờ đợi y lên tiếng. Nhìn thời gian thì 10 giờ đúng, có vẻ như vì bây giờ hai người không phải là bạn học nữa, cho nên cũng vì thế mà trở nên xa lạ, lại ở hoàn cảnh sang trọng như thế này, khiến người ta có cảm giác không biết bắt đầu từ đâu.

“Anh không định hỏi tôi cái gì sao?” Thịnh Tiểu San rốt cuộc là người không chịu được phải lên tiếng trước tiên, vẫn rất nhã nhặn, cười vẫn tươi, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng tỏ ra mùi hương thoang thoảng, khó nhìn thấy dấu vết trang điểm, dáng vẻ thân thiết và đầy sức sống.

Chỉ có điều Soái Lãng không còn lòng dạ nào để tán thưởng nữa, trực tiếp nói: “Nói đi, thay đổi ký sức là sao?”

“Ồ, cái đó à? Đó là một khái niệm rất mơ hồ, do phạm vi xã giao của mỗi người bây giờ đều mở rộng một cách vô hạn, gặp gỡ rất nhiều người và sự kiện, vì thế khó tránh khỏi có sai lầm về ký ức, sai lầm này đôi khi bị người tinh thông xã giao sử dụng...”

“Ví dụ như tôi muốn làm quen với một nhân vật trọng yếu, bất kể thông qua tự giới thiệu hay người khác giới thiệu, từ biết nhau tới trò chuyện cần một quá trình phát triển. Song nguyên lý thay đổi ký ức có thể gạt bỏ tất cả, đi thẳng vào chủ đề. “

“Ví dụ như tôi có thể tới bắt tay nói, đã lâu không gặp, chào anh lần trước ở hội nghị phát triển kinh tế tỉnh, phát biểu của anh để lại ấn tượng rất sâu trong tôi... Cứ thế lẫn lộn ký ức đối phương, chỉ cần là thân phận không có gì mẫn cảm thì chẳng ai lại nghi ngờ là đã tình cờ gặp tôi... Đó chính là thay đổi ký ức, những nhân viên tiếp thị giỏi đều biết dùng.”

Giọng nói của Thịnh Tiểu San rất uyển chuyển, thi thoảng phối hợp với động tác tay vừa phải, dù người bị lừa như Soái Lãng cũng không thêm phản cảm với cô gái này, đợi Thịnh Tiểu San vừa dứt lời, y liền hỏi: “Với những người có ký ức đặc biệt tốt thì sao?”

“Vậy anh cho rằng ký ức của anh thế nào?” Thịnh Tiểu San hỏi ngược lại, rõ ràng rất đắc ý.

Soái Lãng bị hỏi cho cấm khẩu, nói ra thì ký ức của y thuộc loại cực tốt, cho dù gặp người không nổi bật mấy, kể cả không nói ra được tên vẫn nhớ được đường nét đại khái, chỉ có điều lần này lại hồ đồ thế nào coi nữ nhân này là bạn học, còn mặt mũi nào nói mình có ký ức tốt nữa.

Thịnh Tiểu San như nhìn ra sự xấu hổ của Soái Lãng, chủ động lấy lòng: “Trong chuyện này có rất nhiều chi tiết nhỏ, anh có muốn biết toàn bộ quá trình không?”

“A, hay nhỉ, cô dày công chỉ để trêu tôi một lần như thế sao?” Soái Lãng nửa bực nửa buồn cười, té ra định bẫy mình lâu rồi cơ đấy.

“Anh nói đúng đấy, vì chuyện này tôi đã chuẩn bị rất lâu, nhưng nếu nói là để trêu anh thì không đúng rồi. Trước tiên, đương nhiên anh phải có hiểu biết nhất định về đối phương, điều này có bác Cố cung cấp, tôi đi lối tắt chọn một cô nữ sinh thời đại học dung mạo không nổi bật.”

“Khi hai người nói chuyện lần đầu, ấn tượng rất quan trọng, theo như nghiên cứu tâm lý học hành vi, 7% quyết định ở nội dung cuộc đàm thoại, 38% ở giọng nói, và 55% là ở dung mạo... Nếu như tôi ăn mặc thế này sẽ giật mình, cho nên tôi hóa trang thành cô gái đơn thuần... Như thế này...”

Thịnh Tiểu San nói rồi búi tóc trên đầu, khoác thêm cái áo thể thao trên giá, kinh ngạc và mừng rỡ thốt lên: “A, anh là Soái Lãng à, còn nhớ tôi không? Tôi là Vương Vi Vi, bạn của anh.”