← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 190 Chưa gặp chưa biết, khó mà chấp nhận. (3)

Chớp mắt lại biến thành Vương Vi Vi rồi, Soái Lãng tức tới bật cười, vấn đề không lớn, chẳng lẽ có ai đành lòng đi gây khó dễ với cô gái đáng yêu này?

“Được, được, cô đừng giả làm Vương Vi Vi nữa, tôi sinh ám ảnh tâm lý rồi, sợ sau này không dám tin ai nói người quen cũ nữa.”

“Tiếp theo đó khi anh không phản cảm với dung mạo và giọng nói của tôi, vậy chỉ còn lại nội dung đàm thoại. Tôi sở dĩ đóng giả làm bạn học của anh vì đây chính là quần thể dễ bị lãng quên nhất... Câu đầu tiên quan trọng nhất, anh nhớ tôi nói gì không?” Trịnh Tiểu San tủm tỉm cười hỏi.

“Cô nói tôi không hề xuất chúng.” Soái Lãng trả lời không cần suy nghĩ.

Trịnh Tiểu San tán thưởng: “Trí nhớ anh rất tốt, vậy là câu có ý chê bai đã gây sự chú ý của anh, câu thứ hai là gì?”

“Cô nói tôi đánh nhau rất ngầu, rất đẹp trai.”

“Đúng, chính là thế đấy, trước chê sau khen, theo như nghiên cứu nghệ thuật đối thoại với người khác giới ở phương Tây, đây là cách dễ lấy thiện cảm nhất, dễ lấy niềm tin nhất... Cho nên tôi lấy được thiện cảm của anh.”

Soái Lãng gật gù, đúng là thế thật, nếu chỉ chê bai tất nhiên gây phản cảm, không chừng ăn đấm, nếu chỉ khen liên tục, bị người ta cảnh giác, nhưng trước chê sau khen lại tạo cảm giác người này thật lòng lại còn nhìn ra ưu điểm của mình, thế là y mắc bẫy nhẹ như không.

“Còn có một cái gọi là cảm giác khoảng cách, con người ai cũng có giới hạn an toàn của mình, đặc biệt với người lạ, khoảng cách nói chuyện tốt nhất giữa hai người là 50 cm, không tiến vào phạm vi cảnh giác của đối phương, lại không xa lạ, đây là tỉ lệ hoàng kim trong xã giao, cực kỳ quan trọng... “ Thịnh Tiểu San lại cởi áo thể thao ra giải thích quá trình thứ ba, mỗi một chi tiết đều được cô cố ý miêu tả, đồng thời có vài phần khoe khoang.

“Còn nữa một người bất tri bất giác làm việc nhiễu loạn tâm trí của anh, nói ra có lẽ anh không tin lắm, vậy anh có hứng thú làm một thí nghiệm nho nhỏ không?”

“Được thôi, hai ngày qua tôi toàn làm đồ thí nghiệm mà.” Soái Lãng cười tự trào.

“Được, nói cho tôi biết, ánh ấn tượng sâu nhất với loại nữ nhân nào?” Thịnh Tiểu San bê laptop ra, phát một bộ phim ngắn.

A, đây là đề tài Soái Lãng sẵn sàng làm thí nghiệm nhất đấy, hai người cùng nghiêng người nhìn màn hình laptop, toàn là đoạn phim ngắn được biên tập sẵn.

Đó là một buổi biểu diễn thời trang, cô gái chân dài mút mắt đi như mèo, thứ hai là quảng cáo sản phẩm trang điểm, cô gái xinh đẹp đường nét khuôn mặt tinh tế, thứ ba là triển lãm xe, cô gái làn da còn bóng hơn cả xe, thứ tư là cô gái tóc vàng đi qua cầu treo, phía dưới là vực sâu hun hút, khỏi nói chỗ đó rung rinh cỡ nào...

Bốn cô gái đều rất xinh đẹp, bốn đoạn phim ngắn chỉ có vài giây, chớp mắt là chiếu xong, Thịnh Tiểu San đưa cái bút cho Soái Lãng: “Viết ra đi, đừng để tôi nhìn thấy, cũng đừng nói cho tôi biết.”

Soái Lãng nhận cái bút, vừa hồi ức lại bốn cô gái vừa xem, đồng thời quan sát Thịnh Tiểu San, suy đoán mánh khóe trong vụ này để cố tình làm khác đi.

Thịnh Tiểu San ngồi vắt chéo chân chờ đợi, khi Soái Lãng vừa nói xong rồi, cô nói ngay: “Tôi đoán là đoạn video thứ 4, mỹ nữ đi qua cầu treo, đừng nói với tôi là tôi đoán trúng nhé.”

Soái Lãng không trả lời, từ ánh mắt kinh ngạc của y thì rõ ràng Thịnh Tiểu San đoán đúng rồi, liên tục những bất ngờ mang tới cho y cảm thụ hết sức mới mẻ, tựa hồ cũng làm y không thích ứng được.

Không ai thích bị người khác đọc được suy nghĩ hết.

Văn phòng ngập tràn ánh nắng, hai người ngồi đối diện, Thịnh Tiểu San tự tin và Soái Lãng đang đợi thích nghi, đoạn video vừa phát hết còn lưu lại trên màn hình.

“.... Nước Mỹ từng tiến hành một thí nghiệm, người thi nghiệm để rất nhiều nam giới đi qua một cái cầu treo ở vị trí cao, hơn nữa nhìn qua lại rất thiếu an toàn, sau đó để họ gặp mặt một cô gái. Kết quả 70% nam giới biểu thị muốn gặp mặt cô gái rất có sức quyến rũ kia, anh có biết vì sao không?”

Soái Lãng lắc đầu, chăm chú thỉnh giáo, những thứ ly kỳ cổ quái trong đó thực sự khó mà biết được.

“Đó là hiệu ứng điều kiện rất nổi tiếng, nguyên nhân do đại bộ phận nam giới khi đi qua cầu treo vì cảm giác căng thẳng sợ hãi, cùng với hưng phấn do tim đập tăng tốc, sinh ra hứng thú với cô gái kia...”

“Tôi đảo ngược lại thí nghiệm này, nữ nhân khi ở trong trạng thái kích thích, nguy hiểm, càng dễ lọt vào mắt xanh người khác giới. Các bộ phim bom tấn của Mỹ thường xử dụng chiêu này, ví dụ lúc đua xe, đấu súng hay là mạo hiểm, một cô gái trông có vẻ yếu đuối xuất hiện trong hoàn cảnh không phù hợp đó sẽ để lại ấn tượng rất sâu, hiện giờ anh đang ở trong thí nghiệm đó, tuyệt đại đa số sẽ lựa chọn như vậy...”

Chính xác, trên cái cầu treo đung đưa là một cô gái đầy sức quyến rũ, làm người xem không khỏi cảm thấy lo lắng cô sẽ rơi xuống dưới, lại mong đợi cho gió phía dưới thổi bay mép váy, ấn tượng không sâu sắc mới là lạ. So với người mẫu xe, em gái quảng cáo càng ẩn chứa sự cảm dỗ hơn.

Thịnh Tiểu San thấy Soái Lãng vẫn còn nghi hoặc, liền lấy ví dụ thực tế: “Còn nhớ sáng nay khi chúng ta vừa mới gặp nhau không? Anh vừa mới chạy bộ dừng lại, máu và nhịp tim đều tăng tốc, cho nên khi chợt nhìn thấy tôi, anh cảm giác tim đập mạnh đúng không?... Tôi biết anh nhìn tôi từ trên xuống dưới, khi đó anh dễ bị nhầm lẫn cảm giác thật sự, còn nhớ không?”

“A... Nhớ, thì ra là vậy …” Tới tận lúc này Soái Lãng mới vỡ lẽ, thì ra khi đó tim mình đập mạnh không phải vì rung động bởi em gái này, mà là do chạy bộ.

Thế mới đúng chứ, đi trên phố gặp mỹ nữ nhiều lắm là chỉ nhìn vài cái, sau đó quên ngay, đâu tới mức cứ thấy mỹ nữ là tim đập nhanh thì có mà bệnh tim chết sớm rồi...

Biết được kết quả, Soái Lãng từ kinh ngạc trở thành bình thản: “Thế không phải quá đơn giản sao?”

“Anh đừng nghĩ đó chỉ là một trò vặt, ứng dụng của hiện tượng này vô cùng lớn.” Thịnh Tiểu San mở rộng giải thích: “Ví như ở nước Anh có một kẻ lừa đảo kết hôn, cô ta thường dùng loại kỹ xảo này, bắt chuyện với người khác ở hoàn cảnh làm người ta hưng phấn. Tất nhiên không phải nơi gây khả nghi, mà là nơi khiến người ta tim đập mạnh, như sau khi đi tàu lượn ở khu vui chơi, sau khi vận động ở sân tennis, hay như tham gia môn thể thao kích thích mạo hiểm. Kẻ lừa đảo cao minh đều lợi dụng trạng thái hưng phấn cùng tim đập mạnh này để đối phương lẫn lộn hưng phấn sinh lý với hưng phấn giới tính, dễ rơi vào lưới tình...”

“Tình yêu nói cho cùng chỉ là một thứ phản ứng hóa học trong cơ thể, không liên quan gì tới duyên số vận mệnh, rất nhiều người có cảm giác tiếng sét ái tính là vì thế, chẳng qua trong điều kiện xúc tác đặc biệt mà thôi.”

“Sáng nay nếu không phải tôi định vị là bạn học của anh, chỉ cần thay đổi một chút về cách ăn mặc, nói chuyện, cùng một số bố trí nhỏ, tôi cũng có thể khiến anh gặp phải tiếng sét ái tình.”

“Anh có thể thử, ví như anh theo đuổi một cô gái, hãy đưa cô ấy tới những nơi giải trí, đợi cô ấy hưng phấn tới hét lên, ví dụ hô "Oa, tuyệt thật đấy", hãy nói điều gì đó gây ấn tượng, thường thường sự hưng phấn đó sẽ chuyển thành thiện cảm với nam giới, dẫn tới hiệu quả mạnh mẽ khó tin.”

(*) Nghe cũng thuyết phục phết nhỉ?