Q1 - Chương: 191 Ngọc thô được mài, biến đổi kinh người. (1)
Sáng rồi, mắt Soái Lãng sáng lên rồi, không sai, vì y đang nhớ lại, đúng, quá đúng, lần đó chen lấn tới mồ hôi đầm đìa tim đập mạnh va phải Vương Tuyết Na, phải chăng vì thế mà mình có ngộ nhận về tình cảm? Hay là không lâu trước đó ở miếu Trung Nhạc, cảm giác ánh mắt Vương Tuyết Na nhìn mình thêm vài phần tình ý miên man, phải chăng cũng là do hưng phấn sinh lý gây ra ảo giác về cảm xúc với người khác giới?
Rồi lúc đó cùng Phương Hủy Đình, vì sao hai người lại kích động như vậy? Có phải vì đứng trên sân thượng, lại thêm đang hồi hộp vì theo dõi đám đa cấp, khiến tim đập nhanh mới xảy ra nụ hôn kia không?
Nghĩ tới đó sinh ra quá nhiều suy tưởng, tạm thời bản thân cũng đang ở trạng thái hưng phấn, dễ gây nhầm lẫn nên không kết luận vội, Soái Lãng chỉ nói: “Thú vị, hết sức thú vị, nhà thiết kế Thịnh, cô nói rất có lý, cám ơn cô đã giải thích.”
Có thu hoạch rồi, hơn nữa thu hoạch không nhỏ, càng nghĩ càng thấy hứng thú, thực sự có cảm giác muốn thử một lần xem hiệu quả cường liệt tới mức nào.
Toan tính này của Soái Lãng tất nhiên không qua được mắt Thịnh Tiểu San, bình thường thôi mà nam nhân nào cũng vậy cả, cô nhún vai chuyển đề tài: “Được rồi, giờ anh có thể nói cho tôi kết quả rồi đấy, anh chọn cô gái nào?”
Không ngờ vừa hỏi tới chuyện này, Soái Lãng cười xấu xa, chát một cái vỗ tờ giấy vào tay Thịnh Tiểu San, cô vừa nhìn một cái liền mi rung rung, mắt mở to như tức giận.
Vì không phải lựa chọn cô gái thứ tư, mà là hàng chữ: Một đùi hai mặt ba ngực bốn mông.
“Ý anh là sao?”
“Đơn giản thế mà, đùi của em gái người mẫu, mặt của em gái quảng cáo, ngực của em gái người mẫu xe và mông của em gái đi qua cầu treo, đó là ấn tượng sâu nhất của tôi, không phải ánh mắt tất cả mọi người đều dừng ở trên người một cô gái, cũng không thể nào một cô gái có mọi thứ thu hút nam nhân...” Soái Lãng nói vài phần trêu chọc, trong lòng nghĩ, kỳ thực ca ca thích nhất vẫn là khỏa thân, bị phim nghệ thuật của đảo quốc huấn luyện bao năm, mắt chỉ chú ý tới vị trí nổi bật của nữ nhân, ai mà rảnh đi chú ý tới hoàn cảnh vớ vẩn gì chứ.
Thịnh Tiểu San hết nhíu mày lại bặm môi, có vẻ như đang gặp phải vấn đề nan giải, vì lựa chọn này rõ ràng ngoài dự liệu của cô, cô cũng chưa tìm được lý luận nào giải thích thỏa đáng.
Soái Lãng không kích thích thêm, khuyên nhủ: “Cô đừng thất vọng, nhà thiết kế Thịnh, tôi vốn muốn chọn người thứ 4, hơn nữa tôi rất hứng thú với lý luận của cô, có điều khi lựa chọn, tôi nhìn thấy dáng vẻ tự tin của cô, như tất cả đều trong dự liệu. Sáng nay tôi bị cô lừa cho mất mặt rồi, nếu bị dắt mũi lần nữa thì tệ quá... Cho nên tôi mới cố tình viết ra một lựa chọn mà bất kể cô đưa ra kết quả nào cũng sai.”
“Anh...” Thịnh Tiểu San ngạc nhiên nhìn lại Soái Lãng, nụ cười tựa hài hước tựa như ý đồ xấu xa kia hoàn toàn chẳng giống anh chàng thật thà cô gặp ở vườn thực vật.
Có lẽ vì háo sắc qua đi, bản sắc bại lộ, giảo hoạt mới là bản chất thực sự của chàng trai này. Nhớ lại thì vẻ kinh ngạc vừa rồi anh ta biểu lộ ra cũng là giả, chỉ để tăng thêm tự tin cho mình, để mình nghĩ mọi chuyện trong tầm kiểm soát nên thổ lộ nhiều như thế...
Đánh giá lại mấy lần, gương mặt quần chúng không có bất kỳ đặc trưng nổi bật nào, đương nhiên cũng không có đặc trưng cảm xúc nào, Thịnh Tiểu San mỉm cười: “Xem ra bác Cố nói đúng, vụ làm ăn này chưa chắc đã dễ dàng.”
“Làm ăn gì? À phải, tôi còn chưa hỏi cô đấy, một đại mỹ nữ như cô sao lại dính dáng tới lão già bất chính đó.” Soái Lãng hỏi, không còn vướng mắc ở chuyện thay đổi ký ức nữa, ảo diệu trong đó phải trải qua thực tiễn mới chứng minh được, phản ứng tư duy của y dẫn tới chuyện khác.
“Không có gì, với tôi mà nói, đó chỉ là một vụ làm ăn mà thôi, tôi là nhà thiết kế hình tượng, bác Cố cung cấp cho tôi một cơ hội, để tôi thiết kế hình tượng cho anh, đương nhiên tiền đề là tôi có thể thuyết phục anh, để anh đồng ý cho tôi làm như thế.” Thịnh Tiểu San nói, trong mong đợi lại có vài phần không xác định, từ biểu hiện nhỏ vừa rồi mà cô nhận ra, đây là một nam nhân cực kỳ có chủ kiến, không dễ dàng bị người khác tác động.
Nhưng bất ngờ có khắp mọi nơi, Soái Lãng lấy làm lạ: “Vì sao lại không đồng ý chứ, đồng ý, cực kỳ đồng ý, có điều cô còn chưa bắt đầu thuyết phục tôi mà, tôi thấy hình tượng này của tôi không hề tệ.”
“Thế sao, anh đồng ý là được rồi.” Thịnh Tiểu San tuy bất ngờ, song vẫn giữ chừng mực, hay dở gì không hất nước lạnh vào Soái Lãng, mỉm cười kéo laptop, vừa gõ phím vừa nói: “Nam giới trải qua Phượng Nghi Hiên chúng tôi thiết kế hình tượng, dù là khí chất, thân phận hay tự tin đều vô hình trung nâng lên một bậc. Hình tượng của anh không có đặc điểm, nhưng chính như thế lại thích hợp nhiều loại thiết kế... Anh xem cái này thế nào.”
Màn hình lại lần nữa xoay về phía Soái Lãng, làm y phải kinh ngạc, trên đó toàn là hình ảnh của chính bản thân Soái Lãng. Ngồi trong đại sảnh xa hoa vắt chéo chân đọc báo rất sang trọng; ngồi trước giá sách chăm chú đọc, rất văn nhã; mặc lễ phục bước đi, rất lịch lãm; mặc trang phục thể thao đứng ở sân bóng, đầy sức sống; đeo kính đen đi xe mui trần, cực ngầu.
Nhìn vào những bức ảnh này, ai dám nói đó là thanh niên thất nghiệp, như album ảnh của giai cấp đại tư sản.
“Đấy là tôi á?” Soái Lãng mất hồi lâu mới thốt lên lời: “Cô chụp trộm tôi từ bao giờ thế?”
“Bác Cố chỉ cung cấp cho tôi một tấm ảnh, còn lại dựa vào hình thể và thần thái của anh dùng phần mềm đồ họa làm ra... Anh đừng để ý, công tác tiền kỳ phải làm tốt, tránh khi bắt đầu lại luống cuống.”
“Thẳng thắn mà nói, hình tượng của anh rất bình thường, rất phổ thông, nhưng chính vì thế anh tựa như trang giấy trắng, tôi có thể vẽ lên đó tùy thích, anh có thể biến thành bất kỳ hình tượng nào mà anh muốn. Ví dụ đây là giai tầng tinh anh, đây là nhân sĩ thành đạt, còn đây là quý tộc lịch sự...” Thịnh Tiểu Hạ có vẻ hưng phấn lắm, nói một tràng lý thuyết về khí chất có thể nuôi dưỡng, hình tượng có thể gây dựng, hết sức trông đợi hỏi: “Anh có thể cho tôi biết, anh muốn hình tượng nào không?”
- Nếu cô thực sự muốn sáng tạo cho tôi một hình tượng, vậy làm tôi một cái ai nhìn đều thấy soái, gái nhìn đều muốn yêu, được không?” Soái Lãng chăm chú nhìn bức ảnh của mình trên màn hình, cái nào cũng thích, bỏ cái nào cũng thích, nhất thời không lựa chọn được, đùa một câu.
Thịnh Tiểu San gật mạnh đầu khẳng định: “Đây chính là công việc của tôi, cũng là mục đích hôm nay để anh tới đây.”