Q1 - Chương: 192 Ngọc thô được mài, biến đổi kinh người. (2)
Í? Vậy mà cũng được sao? Soái Lãng thành người phải bất ngờ, Thịnh Tiểu San có vẻ khôi phục lại sự tự tin chuyên nghiệp, làm y có chút cảnh giác, chuyện này do lão già một tay thao túng, vậy dụng ý của ông ta là gì?
Chẳng lẽ chê hình tượng mình kém cỏi nên tạo dựng một cái mới, mình có phải là con rể của ông ta đâu, bỏ công sức thế để làm gì?
Hay là ông ta muốn mình dùng hình tượng mới này để làm chuyện gì đó? Nhưng với bản lĩnh, tiền bạc lẫn đám người sùng bái ông ta là thầy cha kia, đâu cần lợi dụng mình?
Thịnh Tiểu San lại nghĩ ràng Soái Lãng còn chưa xác định hình tượng của mình, ở bên chỉ ảnh dùng lý luận chuyên nghiệp nói: “....Thực ra không phức tạp như anh nghĩ đâu, khí chất, giải thích một cách thông tục chút là style, nó ảnh hưởng bởi nhiều yếu tố chủ quan.”
“Ví dụ một nhà doanh nghiệp gia sản bạc tỉ, trước khi tay trắng dựng nghiệp thành công, ông ta chỉ là một người bình thường, ai có thể nhìn ra khí chất trên người ông ta? Nhưng khi có gia sản lớn trong tay, tự tin và tự phụ sẽ sinh ra khí chất, khiến người khác nhìn nhận ông ta từ góc độ khác.”
“Hay giống như người trên quan trường, trước khi được đề bạt thì trông như bao nhiêu công chức nhỏ khác, đợi ngồi ở vị trí cao đã lâu, do hoàn cảnh tác động tới cách ăn nói cử chỉ, biến thành quan uy...
“Anh muốn đẹp trai một chút, tự tin một chút, tiêu sái một chút, không có gì khó. Lý do quan trọng nhất của việc làm đẹp chính là giúp con người ta tìm lại tự tin, họ bỏ tiền vào đây không phải vì bề ngoài, sâu xa hơn là thỏa mãn dục vọng bên trong.”
Soái Lãng theo thói quen cọ tay lên môi, đó là lúc y hoài nghi.
Thịnh Tiểu San nhìn thấy kéo tay y xuống: “Động tác này của anh phải sửa, trước mặt một cô gái sờ môi hoặc mũi là bất nhã, hơn nữa nó cho thấy anh thiếu tự tin trong phán đoán... Sao anh lại nghi ngờ tôi, có vấn đề gì à?”
“Có, vấn đề nhiều lắm.” Soái Lãng giơ một ngón tay lên: “Thứ nhất, có nam nhân đi làm đẹp hả?”
“Đương nhiên rồi, bây giờ nam giới chăm sóc dung mạo, hình tượng đã dần thành phong trào, khi thị trường làm đẹp nữ giới đã bão hòa, thị trường nam giới là tiềm năng lớn cho nhiều công ty mới quật khởi. Đây chính là xu thế tương lai.”
“Thứ hai, làm việc này hẳn chi phí không thấp nhỉ?”
“Tất nhiên là không thấp, nhưng với anh thì không thành vấn đề, bác Cố làm thẻ vip cho anh rồi, nếu anh không dùng cũng không thể đổi thành tiền mặt mang đi được.”
“Thời gian tốn bao lâu? Đừng để mất mười ngày nửa tháng thì tôi không đợi nổi đâu.”
“Một buổi chiều là có thể khiến hình tượng của anh thay đổi từ đầu tới chân rồi.”
“....”
Nói cách khác tất cả vấn đề không phải là vấn đề nữa, mắt Soái Lãng đảo qua đảo lại liên hồi, y chưa từng trải qua chuyện này, trong tưởng tượng không chỉ một lần ao ước trở nên mạnh mẽ, trở nên đẹp trai, làm ai gặp cũng yêu. Nhìn thiết kế rất ngầu rất phong cách trên màn hình, hận không thể đem thiết kế đó biến thành thật, từ từ đứng dậy.
Thịnh Tiểu San là cô gái rất hiểu lòng người, không hỏi thêm điều gì, mà chỉ ưu nhã đưa tay ra: “Mời!”
Nghe thì rất thần bí, nhìn thấy rất thần bí, đích thân trải nghiệm thì không thần bí nữa.
Ngâm mình trong nước nóng một tiếng, thoải mái tới muốn ngủ gật, buổi trưa ăn cơm ở đây, là thức ăn dinh dưỡng, đưa tới tận phòng. Hiện giờ phục vụ rất được chú trọng, rất chuyên nghiệp và chính quy, người phục vụ đều là nam giới, không hề có mấy chuyện ba lăng nhăng.
Một giờ chiều, cắt tóc một tiếng, cắt xong lại tắm.
Hai giờ chiều, chăm sóc da mặt, lần này là nữ, theo như nữ phục vụ nói, nam giới thích làm đẹp không đồng nghĩa thiếu nam tính, khẩu hiệu của họ là sạch sẽ gọn gàng chứ không phải là bóng bẩy điệu đà.
Đắp cho Soái Lãng cái mặt nạ như Bạch Vô Thường, sau đó nằm một tiếng, nữ phục vụ rất kính nghiệp, giảng giải cho Soái Lãng cách chăm sóc da, các vấn đề cần chú ý, như không thể uống rượu quá nhiều, không được hút thuốc, không thể dùng tay nặn mụn, không thể thức đêm...
Làm Soái Lãng buồn bực là, y phạm vào tất tần tật những điều cấm ấy, bảo sao ca ca lại xấu trai, té ra có nguyên nhân cả.
Đắp mặt xong là chăm sóc tay, trước kia y cắt móng tay chưa tới một phút bị cô gái phục vụ tỉa tót mất nửa tiếng.
3 giờ 15 phút, sửa lông mày, lúc này đích thân Thịnh Tiểu San ra tay, cô dùng chiếc bút chì cực mảnh vẽ trên hàng lông mi dày rậm như chổi xể của Soái Lãng, sau đó bắt đầu vừa tỉa vừa cắt, làm Soái Lãng giật mình thon thót sợ bị người ta cạo sạch thì không còn mặt mũi nào ra đường gặp ai...
Có điều hiệu quả không tệ, cái lông mày rậm rất bình thường được sửa thày mày kiếm, nhìn thấy nào cũng giống mắt sao mày kiếm, chấn nhiếp lòng người...
Soái Lãng cũng phải thừa nhận, móa, sao trông giống bọn chuyên đi đội nón xanh cho thằng khác thế, ca ca thích lắm đấy.
Bốn giờ, làm răng... Rượu thuốc vô tư từ nhỏ, Soái Lãng lần đầu tiên cảm giác miệng sạch như thế, răng trắng lóa mắt không nói làm gì rồi, cảm giác thích lắm, như vừa súc miệng cả trăm lần ấy...
5 giờ, kéo người chỉnh xương sống, đề phòng lưng còng vai trùng làm ảnh hưởng tới hình tượng, khi bị cố định tứ chi, Soái Lãng cảm giác như chuẩn bị bị ngũ mã phân thây vậy, khâu này tệ nhất, cảm giác toàn thân đau nhức.
Đây là khâu cuối cùng rồi, Soái Lãng cũng hồi hợp, cuối cùng mình sẽ thay đổi thế nào?
Một buổi chiều cứ thế qua đi, Soái Lãng ngủ một tiếng quay về phòng chăm sóc, một bộ quần áo được cấp gọn gàng đặt trên giường. Áo sơ mi kẻ sọc mờ, vest tây chất liệu mỏng, đồ lót còn nguyên chưa bóc nhãn, thắt lưng da, ví tiền và đôi giày nâu... Thịnh Tiểu San mỉm cười khép cửa ra ngoài.
Ở trong phòng Soái Lãng do dự chốc lát đem từng món đồ mặc lên, chốc lát sau có tiếng gõ cửa, Thịnh Tiểu San đi vào, mắt cô bất giác phải sáng lên.
Cái vẻ biếng nhác, lưu manh, cợt nhả thường đeo trên mặt Soái Lãng không thấy nữa, lưng thẳng tắp làm Soái Lãng trông hết sức có tinh thần, lông mày kiếm hơi xếch lên làm khuôn mặt y thêm phần nghiêm túc, áo sơ mi sọc giúp dáng người vốn không cao của y không cảm giác thấp nữa, mà trở nên thanh thoát, đã có phong cách cơ bản. Thịnh Tiểu San hỏi: “Hài lòng không?”