Q1 - Chương: 193 Ngọc thô được mài, biến đổi kinh người. (3)
“Ừm, không tệ, cực kỳ không tệ...” Soái Lãng phải nói là hài lòng tới hết mức rồi, đẳng cấp của bản thân quả thực nâng lên không chỉ một bậc, riêng hình tượng này, có khi không cần phải phô trương, không cần xe sang đồng hồ xịn làm ra vẻ tiêu tiền như rác, chỉ cần nhìn vào đã thấy y là người ở tầng cấp cao hơn người rồi.
Có điều Soái Lãng vừa hài lòng lại thất vọng: “Nhà thiết kế Thịnh, tất cả thứ này do tiền mà ra, một hai lần còn được, chứ lâu ngày thì ai mà tiêu pha nổi.”
“Vậy thì anh cố gắng kiếm tiền đi, đây cũng là một loại phương thức sống đấy, chiều nay chắc anh thấy rồi hả? Nam giới ra vào đây không hề ít.” Thịnh Tiểu San nói đùa, có điều cũng là một loại nói khích.
Điên, vào chỗ này mà tự tiêu tiền của mình mới là loại có bệnh, Soái Lãng chỉ nghĩ chứ không nói, tùy ý hỏi: “Tiếp theo thì sao? Hết rồi à?”
“Chưa hết, tôi mời anh ăn cơm.” Thịnh Tiểu San mỉm cười.
“A, đã sáu giờ hơn rồi, thôi, tôi về rồi tự ăn.” Soái Lãng từ chối, có chút nóng ruột muốn khoe hình tượng mới này với anh em, còn với cả tiểu học muội nữa chứ.
Đảm bảo tất cả chấn kinh tới há hốc mồm.
“No...như vậy không được.” Thịnh Tiểu San dứt khoát nói: “Thực ra đây là một nội dung trong thiết kế hình tượng, tôi muốn đưa anh tới một môi trường hoàn toàn mới, để anh cảm thụ nội hàm của hình tượng. Trong lúc ăn cơm chúng ta sẽ nói đề tài thay đổi ký ức... Nơi đó có rất nhiều mỹ nữ, tôi có thể dạy anh làm sao bắt chuyện với nữ nhân ở tầng cấp khác nhau... Hoặc anh có thể tự mình thực tiễn, làm sao đưa hình tượng của mình gài vào ký ức đối phương. Sao, anh hứng thú không?”
“Hứng thú à, không lớn lắm.” Soái Lãng khẽ lắc đầu, thực sự là vậy, nếu bình thường đám anh em rủ tới nơi nhiều mỹ nữ có lẽ là y gật đầu không cần nghĩ, thậm chí tích cực hơn.
Lúc này Soái Lãng đứng trước gương, như bị hình tượng giả của bản thân bên trong đó thôi miên biến thành nam nhân phong độ nho nhã thật vậy, nho nhã nói: “Tuy không hứng thú lắm, nhưng vì muốn chứng minh hiệu quả của hình tượng này, tôi sẽ đi cùng cô.”
“Mời...”
Lại lần nữa đi theo bước chân khoan thai của nhà thiết kế, đi lên lầu, lấy đồ, xuống lầu, hai người sóng vai trong ánh mắt của mọi người. Cô gái tiếp tân đoán chừng không nhận ra được anh chàng thất nghiệp mình đón tiếp buổi sáng, hai tay đặt trước bụng cúi người thật sâu nói một câu hoan nghênh lần sau lại tới.
Giây phút đó, Soái Lãng rất thoải mái thỏa mãn...
Cố lão đầu nói không sai, không phải người thường có thể mời được Thịnh Tiểu San, người ta đi một chiếc Honda đỏ rực trông rất đắt tiền, lần đầu tiên ngồi trong xe của một cô gái làm Soái Lãng không tự nhiên lắm, lần đầu tiên được người ta tâng bốc rất không tự nhiên, nhưng lại rất thỏa mãn, ép mình quen với cảm giác này.
Soái Lãng thuộc loại bị người ta xem thường đã lâu, cho nên loại tôn sùng này càng khiến cảm giác thêm sâu sắc.
Xe đi không lâu tới đường Kinh Tam, ánh đèn neon nhấp nhảy "Quán cà phê nhà hàng Saizeriya" lọt vào mắt, Thịnh Tiểu Hạ xuống xe hết sức tự nhiên khoác tay Soái Lãng, hai người đi vào quán như một đôi tình nhân...
Mỗi khi phố xá mới lên đèn, thành phố Trung Châu huyên náo khoe ra một loại cảnh sắc có chút tĩnh mịch, mỹ lệ và êm đềm, cho dù chẳng nhìn thấy phong tình trăng lên đầu cành, nhưng không thiếu sức hấp dẫn của ánh đèn màu xanh đỏ, càng không thiếu nam thanh nữ tú say trong men tình.
Giống như nơi này, nhà hàng Saizeriya, từ ngoài đường phố thấy được từng đôi nam nữ ăn mặc lịch sự ngồi đối diện nhau, không biết là thưởng thức rượu ngon lay động trong ly thủy tinh trong suốt hay là thưởng thức sự ái muội trong đôi mắt của nhau.
Chẳng nói rõ được, người ngoài cuộc không thể biết người trong cuộc say trong cái gì.
Từ cửa kính vòng cung nhìn vào bên trong nhà hàng, mặt sàn sáng bóng, cột nhà treo chiếc đèn giả cổ lấp lánh, ghế tựa màu vàng gạo, khăn trải bàn trắng muốt, dụng cụ bằng bạc, toàn bộ mang phong tình dị quốc. Âm nhạc êm ái vấn vít bên người, hòa cùng tiếng nam nữ thì thào, mọi người hưởng thụ sự khoan khoái và dễ chịu trong môi trường sang trọng và ưu nhã.
Đây mới gọi là cuộc sống chứ.
Soái Lãng dùng thủ pháp lóng ngóng cắt thịt bò, khi cho dĩa lên mồm nhai đưa mắt nhìn thực khách xung quanh và Thịnh Tiểu San. Khung cảnh này làm y rất nhiều cảm xúc, một ngày trước còn ở thôn Phùng Tuyền ngập trong rác rưởi, ngửi mùi hôi thối kinh người... Giờ lại ngồi trong một nơi xa hoa cùng mỹ nữ ăn cơm, dù là ai chắc cũng có chút cảm giác hoài nghi, đây có phải là hiện thực không?
“Học cũng nhanh đấy.”
Thịnh Tiểu San nhìn Soái Lãng dùng ngón tay đỡ chân ly rượu, không giống lúc vào dùng cả bàn tay cầm ly uống, cười khen một câu, Soái Lãng cũng đáp lại bằng nụ cười lịch sử. Ngược lại động tác của Thịnh Tiểu San thuần thục vô cùng, nhấp một ngụm rượu hỏi: “Soái Lãng, anh có quan hệ gì với bác Cố?”
Câu hỏi bất ngờ làm Soái Lãng ngạc nhiên: “Không có quan hệ gì cả, sao thế?”
“Không có gì, thắc mắc thôi mà, bác ấy phí hết tâm tư muốn biến anh thành một quý ông như thế, tôi cứ nghĩ hai người có quan hệ máu mủ.” Thịnh Tiểu San rõ ràng không tin cho lắm.
“Đâu dễ thay đổi như thế.”
“Kỳ thực anh đang thay đổi rồi đấy.”
“Thế hả?”
“Đương nhiên, anh nhìn lại mình đi, hình tượng đã không còn lôi thôi nữa, cư xử cũng không lỗ mãng tùy tiện nữa, biết để ý hơn. Nói chuyện cũng thay đổi... Ít nhất từ chiều nay không nghe thấy anh nói tục nữa. Bác Cố bảo anh nói tục chửi bậy luôn mồm, mà hình như tôi đâu nghe thấy.”
Nghe Thịnh Tiểu San nhắc một câu, chà, Soái Lãng sáng mắt bừng tỉnh... Đúng rồi, cả chiều nay chưa chửi câu nào, thường ngày mở mồm ra là con mẹ nó, con bà nó... Vậy mà bây giờ hình như quên chửi. Hình như đạo đức của mình trong chớp mắt được nâng cao không ít, bất ngờ vì loại thay đổi này.
Thịnh Tiểu San giải thích: “Hoàn cảnh có thể thay đổi con người, bất kể là ở Phượng Nghi Hiên khắp nơi là mỹ nữ, hay ở nhà hàng cao cấp này, mọi người đều lịch sự, khiến anh bất giác lịch sự theo... Có phải anh cũng thấy ngại hút thuốc không?”
Soái Lãng cười trừ ngầm thừa nhận, nụ cười rất thoải mái, cảm giác này không hề tệ.
…… ……..
Con đường đối diện với nhà hàng, trong chiếc xe thương vụ màu đen đỗ đó, hai bóng người ẩn sau cửa sổ dán màng phản quang, nhìn nhà hàng kia rất lâu, nhưng không phải vì bị nam nữ trong đó thu hút, mà là nhìn nữ nhân tóc dài mặc váy đỏ Bordeaux sang trọng quyến rũ, mái tóc dài thẳng mượn mang tới cảm giác thần bí cổ điển, cô gần cửa sổ nhà hàng, ngồi rất lâu rồi vẫn giữ động tác khẽ nhấp cà phê không nhúc nhích.
“Anh Lương, người ở đây rồi... Các anh vì sao chưa tới?... À, biết rồi, chúng tôi đợi anh.” Một người nói chuyện điện thoại xong quay sang người còn lại: “Anh Lương bảo chúng ta đừng hành động, đợi thêm người tới, con ả này trơn lắm, để cô ta chuồn mất thì rất khó tìm.”
Hai người lại tiếp tục nhìn nữ nhân kia.
................................