Q1 - Chương: 194 Muốn tán gái, phải học bắt chuyện. (1)
Nhà hàng cách âm rất tốt, xe cộ huyên náo ngoài kia như từ nơi xa xăm vọng tới, nổi bật không khí êm đềm yên tĩnh bên trong.
Thịnh Tiểu San nhìn gương mặt Soái Lãng sau khi thay đổi hình tượng, lông mày khiến cho mắt to hơn, nghiêm túc hơn, đường nét trên mặt nổi bật hơn, khiến toàn bộ gương mặt có điểm nhấn.
Sau khi da được chăm sóc, từ màu xạm đen của người lao động biến thành màu mạch nha khỏe khoắn nam tính. Thêm vào mái tóc cắt cua gọn gàng, làm vầng trán thêm rộng, tạo cảm giác thông minh trí tuệ. Xem như đã biến gương mặt đại chúng thành soái ca hợp cách rồi, nếu gặp phải loại hình mỹ nữ thích vận động ngoài trời, dáng vẻ này của Soái Lãng rất thu hút...
Nghĩ tới đó không khỏi liên tưởng tới câu, "ai nhìn đều thấy soái, gái nhìn đều muốn yêu ", Thịnh Tiểu San không nhịn được cười.
Soái Lãng sửng sốt: “Cô cười gì thế.”
“Không có gì, có thể bắt đầu bài học buổi tối rồi. Soái Lãng, trước kia từng bắt chuyện với mỹ nữ chưa?” Thịnh Tiểu San nhấn mạnh: “Mỹ nữ lạ mặt, lại còn rất xuất chúng ấy.”
Soái Lãng gật đầu: “ Cái này à? Có!”
“Tôi không tin.”
“Vì sao lại không tin?”
“Vì hình tượng trước kia của anh rất khó làm người ta tin.” Thịnh Tiểu San thẳng thắn hoài nghi.
“Thực sự là có mà, hơn nữa còn rất đàn ông chặn hoa khôi trường ngay cổng trường, trực tiếp nói, Hân Lôi, cho anh số điện thoại, cuối tuần hẹn em.”
“Anh thảm rồi, cô ấy từ chối hả?”
“Không, cô ấy không từ chối, cho tôi số QQ, chỉ lạ là tôi lên mạng chưa từng thấy cô ấy online, lúc nào cũng đen xì xì.” Soái Lãng cười tự giễu, cô gái đó là Lôi Hân Lôi, bạn gái của lão đại Hàn Đồng Cảng, cũng là cô gái y thầm thương trộm nhớ mấy năm trời.
Tất nhiên lần chặn đường kia xảy ra trước khi cô trở thành bạn gái của Hàn Đồng Cảng, sau đó thì Soái Lãng phải giấu tình cảm vào sâu trong tim rồi.
Vài câu nói đùa nhẹ nhàng, Thịnh Tiểu San cười khúc khích, lại hỏi: “Vậy anh nhận thức thế nào về bắt chuyện?”
“Chẳng phải tới ve vãn sao?” Soái Lãng đáp nhỏ.
“Có phải là anh nghĩ thế này không...” Thịnh Tiểu San không phản bác, hơi ngả người về phía trước, học giọng điệu nam nhân, rất có khí phách đại ca giang hồ: “ Khi một nữ nhân né tránh ánh mắt của tôi, tôi càng ra sức nhìn vào ngực cô ấy, tôi không bận tâm cô gái đó nghĩ gì về tôi... Tôi cho rằng nữ nhân mặc váy ngắn, đồ bó, hở hang chẳng phải để mình nhìn à? Tôi muốn nhìn đâu thì nhìn, không thích thì xéo... Tôi là một nam nhân chân chính, nhìn cô gái xinh đẹp là tất nhiên, không nhìn mới là sự sỉ nhục với mỹ nữ.”
Không ngờ lại sinh cảm giác tri âm tri kỷ với một em gái ở mặt này, Soái Lãng giơ ngón cái: “Đúng, đúng là thế đấy, nói rất hay.”
“Biết ngay là anh nghĩ thế, đúng cái gì mà đúng? Nam nhân mang suy nghĩ này trong mắt nữ nhân chỉ là rác rưởi.” Thịnh Tiểu San ngồi trở lại chỗ, hất cho Soái Lãng một chậu nước lạnh.
“Nghĩ vậy có gì sai à, không chỉ tôi, đám anh em xung quanh tôi đều nghĩ thế mà.” Soái Lãng phản bác.
“Sai mà cũng không biết là mình sai, đó là nguyên nhân anh gặp bất lợi mà không hiểu vì sao, đây là tư duy nguyên thủy phổ biến của nam nhân. Anh đổi góc độ suy nghĩ xem, giả sử một cô gái suy nghĩ thế này...” Thịnh Tiểu San điệu đà cong ngón tay, ánh mắt trở nên khinh khỉnh nhìn Soái Lãng.
“Khi một nam nhân bảo tôi đừng nhìn vào tiền của anh ta, tôi cứ nhìn đấy, tôi chẳng thèm để ý anh ta nghĩ gì về tôi, tôi thích nhìn tiền của anh ta, nhìn biệt thự của anh ta, nhìn Ferrari của anh ta... Tôi thích nhìn đâu thì nhìn, anh ta không thích thì xéo, nam nhân có tiền trong thiên hạ nhiều lắm.”
“Thấy thế nào, nếu anh gặp phải cô gái như thế, cảm giác ra sao? Có coi là rác rưởi không?”
“Ừm... Có vài chuyện không nên quá trần trụi như vậy.” Soái Lãng gật đầu, trả lời chân thành.
Thịnh Tiểu San khẽ thở dài cảm thán: “Nam nhân không cho mình là kẻ ngốc, vì sao lại nghĩ mỹ nữ chỉ có ngực không có não.”
“Có lý lắm, đâu phải cô gái nào cũng ngực to não rỗng chứ, tôi cũng không đồng ý quan điểm này, ví như cô...” Soái Lãng đang muốn nịnh một câu, ai ngờ buột miệng nói sai, may mà chưa nói hết, giả vờ cầm ly rượu lên uống, mắt nhìn trần nhà.
Thịnh Tiểu San sốc nặng rồi lại dở khóc dở cười, đúng là bản tính khó sửa mà, không thèm chấp, dù sao, nói thế nào thì, đó là lời khen, nhất là nói ra trong vô thức, thế nên cô bỏ qua: “Vậy tôi kiểm tra anh nhé, xem nhận thức của anh về nữ nhân sâu sắc cỡ nào... Cô gái vừa đi vào kia là ai?”
Hai người ngồi ở chính giữa nhà hàng, đối diện với cửa, Soái Lãng quay đầu nhìn, một cô gái mặc sơ mi trắng, tóc uốn xoăn, đeo túi dài, y chỉ nhìn liếc qua là nói: “Dân văn phòng, trí thức.”
“Vì sao?”
“Áo bó, bước chân vội vã, sải chân lớn, ưỡn ngực ngẩng đầu kiêu kỳ, luôn cho rằng mình cao hơn người một bậc, kỳ thực luôn phải có gắng thể hiện hơn thứ mình có, sống mệt mỏi.”
“Ha ha ha, nói hay lắm.” Thịnh Tiểu San bị ánh mắt và bình luận của Soái Lãng làm bật cười, nói rất chuẩn xác, giống nhận định của cô, vẫn muốn làm khó y: “Cô gái ở mé trái tôi, đang tính tiền đấy, là người thế nào, nói nhanh.”
“Không vợ bé thì cũng là tình nhân, tóm lại chẳng phải loại tốt đẹp.” Soái Lãng nhìn cô gái trên 20, khoác tay một nam nhân bụng bự, thế này còn phải suy nghĩ à?
Thịnh Tiểu San lắc đầu: “Tàm tạm, có điều không chuẩn xác lắm, anh phán đoán nhanh, lại tự tin vào bản thân, đó là ưu điểm của anh nhưng cũng là khuyết điểm, vì sau khi có phán đoán ban đầu anh không nghĩ sâu hơn.”
“Nếu là tôi sẽ thấy cô ấy xách túi LV, đi xăng đan La Mã, tay phải đeo ba cái nhẫn kim cương, có điều phối hợp trang sức và ăn mặc quá tệ, trang điểm quá đậm. Thái độ cao ngạo không coi ai ra gì, người càng kiêu ngạo thì càng nông cạn, ngay cả tư cách làm vợ bé cũng không đủ, chẳng qua là gái bao thôi... Lại vào một đôi, thế nào?”
Không ai nghĩ một bữa cơm lại biến thành chiến trường hai người ganh đua nhau, Soái Lãng cũng học Thịnh Tiểu San không kết luận vội mà để ý kỹ hơn mới nói: “Đây là một cặp vợ chồng, cô nhìn thái độ thoải mái tự nhiên của họ, ăn mặc cũng khá tùy ý, hẳn là vợ chồng đi tìm cảm hứng sinh hoạt... Đừng kiểm tra tôi cái này, tôi từng làm tiếp thị, bán bảo hiểm đấy, không nhìn ra độ dày ví tiền của người ta thì có mà chết đói.”