Q1 - Chương: 195 Muốn tán gái, phải học bắt chuyện. (2)
“Ừ, rất chính xác, nhìn tiếp đi.” Thịnh Tiểu San cũng không thể nói ra nhiều hơn, đúng là cặp vợ chồng, trên 30, kết hôn hẳn là vài năm rồi, nam nhân khoác tay nữ nhân rất túy ý, phục vụ viên dẫn họ tới vị trí vừa dọn dẹp xong. Nam nhân không quên giúp nữ nhân kéo ghế rồi mới ngồi, nữ nhân thần thái hạnh phúc.
Đây là đôi vợ chồng tình cảm, khiến Thịnh Tiểu San không khỏi nhìn người nghĩ tới ta, có vài phần hâm mộ, có vài phần chua xót trong lòng, song chỉ thoáng qua mà thôi.
Còn Soái Lãng sớm quên chuyện trước mắt rồi, chuyên tâm cắt thịt bò, uống rượu vang, ăn kèm sa lát, người khác tới đây ăn để hưởng thụ, y lại ăn cho no bụng.
Thịnh Tiểu San ăn chậm rãi từ tốn, đợi Soái Lãng nghỉ tay mới hỏi: “Tôi đang thấy lạ đấy, anh nhìn người khác chuẩn như thế mà chưa có bạn gái, anh nói xem vì sao? Hay vì cách bắt chuyện với mỹ nữ ... Nếu tôi chỉ một cô gái trong nhà hàng này, anh dám tới bắt chuyện không?”
“Chuyện này ...” Soái Lãng lấy khăn lau miệng, khẽ lắc đầu, thấy khó mở miệng.
Sợ ư? Hình như không phải. Xấu hổ à? Có vẻ không giống, dù sao có chút cảm giác chùn chân.
Xem ra phải lấy thực chiến chỉ đạo lý luận, Thịnh Tiểu San chỉ tay: “Ở đó có một đôi mỹ nữ, anh tới nói chuyện với họ đi.”
“Hả, ngay bây giờ à?” Soái Lãng bất ngờ nói hơi to, may không ai để ý, lại nhìn vị trí Thịnh Tiểu San chỉ, oa, cô gái tóc ngắn vàng rực mặt áo vai trần, cô gái búi tóc thì mặc váy ren gợi cảm, cả hai đang chụm mặt vào nhau thì thầm, giống hai người bạn, xinh đẹp trang nhã: “Không đi, không đi, giữa chỗ đông người thế này, người ta lườm cho một cái thì bẽ mặt lắm.”
Thịnh Tiểu San quan sát Soái Lãng một lúc chừng suy đoán xem điều gì làm y ngẩn ngại, lúc sau chỉ đạo: “Tôi biết rồi, vì anh coi bắt chuyện là quấy nhiễu, thế nên có suy nghĩ này, vậy là không đúng, nếu anh cho rằng nữ nhân phản cảm là sai lầm, nữ nhân thích được bắt chuyện, khát vọng được nam giới bắt chuyện và hưởng thụ nó.”
“Không đi, để tôi chuẩn bị tốt hẵng nói.” Soái Lãng nhìn lại lần nữa, đẳng cấp quá cao, vẫn lắc đầu: “Người ta bề ngoài không nói, không chừng sau lưng mắng tôi là thằng ngốc.”
“Thế thì anh lại càng sai, đôi khi anh nghe thấy nữ nhân thảo luận hôm nay gặp một người bắt chuyện ngốc thế nào, giống như dì ở bên cạnh nhà than vãn nhà quá rộng quét dọn mệt mỏi vậy, đó là khoe khoang, không phải châm chọc đâu.” Thỉnh Tiểu San cổ vũ.
Soái Lãng có chút động lòng, có điều vẫn chần chừ, hai cô gái kia đúng là mỹ nữ, nhìn thoáng qua có vẻ cởi mở hiện đại, nếu có cơ hội, có ngốc mới không muốn, có điều … Có điều ở trường hợp đàng hoàng thế này, cảm giác hơi ngán, không biết nói gì.
Thịnh Tiểu San tiếp tục khích lệ: “Bắt chuyện vốn là một cách để nâng cao bản thân, bắt chuyện với người lạ đặc biệt là người khác giới, sẽ mang lại cho anh tự tin mạnh mẽ, làm thái độ của anh với cuộc sống càng thêm tích cực, nhiệt tình ... Anh đâu phải người nhát gan, sợ gì?”
“Tôi không nhát, nếu cô bảo tôi đi đánh nhau, tôi chẳng sợ, nhưng bắt chuyện lại khác? Lỡ ... Họ biết tôi là người thế nào thì mất mặt lắm.” Soái Lãng vẫn thế, bề ngoài nhìn kiêu ngạo, bản chất vẫn tự ti, cái áo không làm nên thầy tu, thanh niên thất nghiệp đi bắt chuyện hai cô gái giàu có, lấy đâu ra tự tin được.
“Không biết anh đã nghe nói tới giáo chủ bắt chuyện của Đài Loan chưa, xuất thân bình dân, tướng mạo bình thường, nhưng mà đi tới bất kỳ đâu trên thế giới cũng lọt vào mắt xanh các cô gái. Chỉ 10 phút là có thể lấy được lòng tin của một người lạ mặt, tiếp đó biết được tư liệu cơ bản của đối phương như tên tuổi, điện thoại ...”
“Soái Lãng, anh không thể hình tượng thay đổi bản chất không đổi được, anh phải biết rằng anh đang mặc chiếc sơ mi Armani 4800 đồng, thắt lưng da trâu chế tác thủ công do thợ nhà nghề Italia chế tạo, cổ tay đeo đồng hồ Thụy Sĩ gần cả vạn, toàn thân từ trên xuống dưới hơn hai vạn, tuy chưa thể nói là xa hoa, nhưng đối diện với ai không hề mất giá ... Anh vẫn nghĩ mình là nam nhân thất nghiệp đấy à? Anh có nói thất nghiệp thì họ cũng không tin.” Thịnh Tiểu San không cho ai chất vấn tác phẩm của mình.
Soái Lãng nghe mà suýt nghẹn, nuốt vội miệng thịt, cũng biết mấy thứ mình đang mặc đắt tiền, chỉ nghĩ vài nghìn là cùng thôi, ai ngờ ... Nghẹn xong nhìn lại bản thân, đúng là không tầm thường, đồng hồ vàng lấp lánh, bắt mắt mà không tục. Len lén nhích chân, quần là ly thẳng tắp, giày da bóng loáng, bảo sao giá hơn 2 vạn, mặc trên người thoái mái gì đâu ...
Vì sao thế nhỉ? Đúng thế, ca ca soái thế này, ngầu thế này, sợ gì? Có khi vừa đi tới người ta tưởng mình là phú nhị đại chủ động ngả vào lòng.
Để cẩn thận, Soái Lãng thì thầm hỏi lại: “Trang phục trên người tôi trị giá mấy vạn cơ à?”
“Đương nhiên rồi, nếu không tôi chẳng thèm đụng tay ấy chứ, hiện giờ anh đẹp trai thế này, phong cách thế này, nếu không đi tán tỉnh mấy cô gái không phải là áo gấm đi đêm à? Anh không bắt chuyện là thống khổ kép đấy, hiểu không?” Thịnh Tiểu San rất nghiêm túc xúi bẩy: “Đừng nghĩ đối phương từ chối anh, hãy giả thiết đối phương vui vẻ kết bạn với anh, nó giúp anh tự tin hơn. Nếu anh không đi bắt chuyện thì thống khổ là đương nhiên, tệ như anh bị từ chối vậy, anh muốn chọn thống khổ tất nhiên hay khả năng vui vẻ đây?
“Nói hay!” Soái Lãng đặt dĩa xuống đứng dậy.
Ai ngờ Thịnh Tiểu San ngăn lại: “Khoan đã, thế anh định nói gì?”
“Tôi nói, em đẹp lắm, chúng ta kết bạn nhé?” Soái Lãng nói thật nhỏ.
Vừa nghe một cái mặt Vương Tiểu San thống khổ như uống thuốc độc, tay vẫy vẫy yếu ớt bảo Soái Lãng ngồi xuống, dốc hết tâm huyết: “... Ngàn vạn lần đừng đi bắt chuyện kiểu ấy ... Phải tự nhiên, thực sự tự nhiên, ánh mắt của anh đứng có nhìn người ta từ trên xuống dưới như vậy, anh có biết ánh mắt của anh lúc sáng nay khiến tôi rất muốn đá anh không?”
“Không nhìn vào ngực, nhìn thẳng, nhìn vào mặt họ, đừng quá chăm chú, giữ nụ cười ... Đừng để lộ ra tiếp xúc có ý đồ, còn nhớ khoảng cách hoàng kim 50 cm không? Giữa người và người có cánh cửa sắt có xô cũng không đổ, anh phải học cách gõ cửa, nó sẽ tự mở ra cho anh ... Đừng nên coi bắt chuyện là một kỹ xảo, hãy coi đây là lễ nghi qua lại ... Mỉm cười, tự nhiên, thế … đừng để lộ răng, đó là kiểu cười của bọn ngốc.”