← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 196 Giai nhân như ngọc, tán tính thế nào. (1)

Hai người giống như rất nhiều cặp đôi khác, đầu tiếp cận nhau, nhỏ giọng trò chuyện.  Ánh mắt và nét mặt của Soái Lãng dần dần thay đổi, chuyến này nước đến chân mới nhảy, cấp tấp học khóa trình tán gái. Cách cái bàn, Thịnh Tiểu San lại đưa tay che miệng nói nhỏ gì đó, Soái Lãng liên tục gật đầu, mừng ra mặt, ngẫm nghĩ một lúc rồi đứng dậy.

Lúc này hai mỹ nữ lớn nhỏ kia đã gọi phục vụ tính tiền.

Thực tế bắt chuyện với cô gái xinh đẹp tỉ lệ thành công cao hơn cô gái xấu xí, vì cô gái xấu xí thì thiếu tự tin, nên cảnh giác cao với người tiếp cận. Còn mỹ nữ thì khác, họ đã quen thành tiêu điểm được người khác vây quanh, đối với người ngưỡng mộ và tán thưởng một cách lịch sự, dù có từ chối cũng rất uyển chuyển ...

Soái Lãng đi thẳng tới chỗ hai mỹ nữ đang thanh toán tiền, một thì hoạt bát đầy sức sống, một thị trang trọng hào phóng, nếu như mời Thịnh Tiểu San ngồi cùng, e rằng cô nhà thiết kế thua kém một chút.

Được Thịnh Tiểu San cổ vũ cùng truyền đạt bí kíp, bước chân Soái Lãng kiên định thêm vài phần, phải đi qua bốn bàn, chưa bao giờ bắt chuyện với một mỹ nữ ở trường hợp công khai thế này, không có kinh nghiệm lẫn trải nghiệm, khó tránh khỏi thấp thỏm ...

Gần rồi, gần tới có thể nhìn thấy bờ vai trần tron mịn của mỹ nữ, xương quai xanh gợi cảm, nhìn thấy khuyên tai sáng tới phản quang. Trước kia thấy cô gái ăn mặc thời thượng, xách tính đắt tiền như thế, Soái Lãng chỉ có thể đứng xa nhìn, không dám có ý nghĩ quá phận nào, vậy mà giờ sắp bắt chuyện.

Càng lúc càng gần, tim Soái Lãng càng đập như đi ăn trộm , muốn nhảy luôn ra khỏi cổ họng ... Nữ nhân giỏi phát hiện chi tiết, đồng thời bị chi tiết nhỏ hấp dẫn .. Soái Lãng vừa đi vừa ôn bài ...

Khi Soái Lãng gần như đi tới bàn rồi, bên tai vẫn còn vang vọng lời cổ vũ lẫn khích tướng của Thịnh Tiểu Soái, đến lúc đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của cô gái tóc ngắn nhuộm vàng, Soái Lãng đột nhiên không hồi hộp nữa.

Chỉ là một trò chơi thôi mà, hiện giờ mấy em gái xinh đẹp gặp qua nam nhân có khí còn nhiều hơn số muối anh từng ăn, ai mà để ý một kẻ mặt dày bắt chuyện, thành công thì tốt, không thành đâu mất xu nào mà sợ ... Còn người khác, anh việc gì phải quan tâm tới cái nhìn của người khác? Mười phút sau có khi người ta còn chẳng nhớ anh là ai.

Đứng bên cạnh bàn, Soái Lãng đã vững nhu núi Thái Sơn, mỉm cười với em gái tóc ngắn, rất thân thiết, giống như người ta sắp mua bảo hiểm mà y bán vậy. Còn mỹ nữ vừa nhìn thấy Soái Lãng, trên mặt có chút biểu hiện không vui, dù sao nhà hàng không phải quán bar, nơi này tính chất riêng tư hơn, anh tới quấy nhiễu là hành vi bất lịch sự.

Phép tắc ba giây, đừng quá gấp gáp, càng tuyệt đối không được do dự, Soái Lãng không đợi hai cô gái có phản ứng đã nói: “Ngại quá, quấy nhiễu hai cô rồi, tôi ngồi ở bàn C12, kia là chị họ tôi.”

Một nam nhân xa lạ đột nhiên tới gần nói ra cái lý do chả hiểu ra sao, hai mỹ nữ theo bản năng nhìn về phía Thịnh Tiểu San, Thịnh Tiểu San từ xa đưa tay lên vẫy nâng ly rượu lên chào hỏi, làm hai cô gái càng ngạc nhiên.

Soái Lãng tiếp tục nói: “Hai cô đừng hiểu lầm, chị họ tôi nói chiếc túi xách Gucci da cá sấu của cô tạo hình rất độc đáo, vừa phục cổ lại không thiếu nguyên tố hiện đại, là tác phẩm của danh gia, chiếc túi xách như vậy không nhiều, không biết hai cô có tiện cho biết mua ở đâu được không?”

Tất nhiên làm sao Soái Lãng nhận ra cái túi đó được, toàn là do Thịnh Tiểu San dạy ... Chẳng qua là cho hai cô gái cơ hội khoe khoang mà thôi, một chàng trai không hề đáng ghét, đưa ra một thỉnh cầu nho nhỏ, cô gái tóc ngắn cắn môi dưới, đôi mắt như nước nhìn Soái Lãng. Còn cô gái tóc dài búi cao lúc này Soái Lãng cũng nhìn rõ rồi, sống mũi rất cao, rất có vận vị, nghe thế cầm túi xách của mình tiếc nuối nói: “Chị họ anh rất có nhãn quang, có điều ở Trung Châu không mua được đâu, đặt làm đấy ... Loại mới nhất năm nay, trong nước còn chưa bán.”

“Ồ, tiếc thật đấy.” Soái Lãng có chút thất vọng, đưa ánh mắt nhìn cô gái tóc ngắn: “Chiếc Hermès bạch kim này hẳn cũng là hàng đặt làm.”

Cô gái tóc ngắn cười hữu hảo: “Chiếc này không phải, có điều ở Trung Châu cũng không mua được, bạn tôi mang ở nước ngoài về ... Soái ca, nhãn quang của anh không tệ nhỉ, túi xách nữ cũng hiểu à?”

Giọng rất trong, vẻ mặt nghịch ngợm, dưỡng nhãn vô cùng, lời nói có ý khoe khoang, vừa khoe khoang lại không quên trêu Soái Lãng một câu.

“Ha ha, chị họ tôi là nhà thiết kế hình tượng, tôi được chị ấy hun đúc một chút mà thôi ... Xem ra tôi phải tay không trở về rồi.” Soái lãng nhún vai, tỏ vẻ chỉ mới học không biết nhiều hơn, mỉm cười rất lịch sự.

Hai cô gái nhìn nhau, sao không nhìn ra được túi xách chỉ là cái cớ tiếp cận thôi, lại còn nhờ cả chị mình để kiếm cớ, xem như cũng có lòng đấy, không thấy phản cảm, song thủ đoạn chưa phải cao minh lắm.

Đang lúc nghĩ Soái Lãng hết cớ rồi thì Soái Lãng tiến hành bước thứ hai, giống như vừa nghĩ ra: “Phải rồi, tôi thiếu chút nữa thì quên, mất lịch sự quá, nên để lại danh thiếp cho hai cô, lúc thuận tiện nhất định thỉnh giáo làm sao để chọn túi xách thích hợp.”

Nói rồi lấy ví trong túi quần ra, màu hạt dẻ, có huy hiệu đồng ...

Chi tiết, chi tiết mà Thịnh Tiểu San dày công tạo ra lọt vào mắt hai cô gái, một chiếc ví rất có phong cách, ưu nhã, cánh tay kia màu lúa mạch khỏe khoắn, cổ tay là đồng hồ cơ Rolex, loại thể thao, không phải qúa đắt tiền nhưng hợp với người. Chỉ có điều lấy từ trong ví ra không phải là danh thiếp, mà là hai tờ giấy xé tạm, giấy in hoa có mùi thơm nhẹ ... Đây cũng là kế xấu Thịnh Tiểu San hiến cho.

Soái Lãng viết tên và điện thoại của mình lên đó, coi như danh thiếp.

Hai mỹ nữ nhận lấy xem, một mím môi cười, một cười khanh khách thành tiếng, cái tên xiêu xiêu vẹo vẹo và số điện thoại, ở dòng nghề nghiệp ghi "thanh niên năm tốt, tạm thời thất nghiệp", e rằng đây là danh thiếp khắc biệt nhất cả đời họ thu được.

“Thật xin lỗi, tạm thời thất nghiệp cho nên không làm danh thiếp, có điều nếu vì không có danh thiếp mà lỡ mất cơ hội làm quen hai cô thì càng tiếc nuối, cho nên ...” Soái Lãng dừng lại ở đoạn thích hợp, giữ trang trọng, lễ độ và khoảng cách.