Q1 - Chương: 197 Giai nhân như ngọc, tán tính thế nào. (2)
Hai cô gái kia cũng cười, cô gái tóc dài tựa cố ý làm khó: “Ừ, thật là tiếc quá, tôi cũng quên danh thiếp rồi.”
Cô gái tóc ngắn phụ họa: “Xin lỗi nhé soái ca, tôi cũng thuộc tộc thất nghiệp, không có danh thiếp đưa anh rồi.”
Đấy, giờ bị gái trêu rồi, có điều được cái là thấy Soái Lãng thú vị nên mới làm thế, Soái Lãng rất rộng rãi cười nói: “Không sao, tôi tin các cô nhất định không quên được tôi.”
“Thế à?” Cô gái tóc dài kiêu ngạo nghiêng đầu đi, xem ra câu nói này của Soái Lãng đã mất điểm rồi.
“Oa, đừng nói với tôi là anh lái Rolls-Royce đến nhé.” Cô gái tóc ngắn thấy đối phương dùng trò khoe của để bắn chuyện để chặn đường lui.
“Không, không phải thế, tôi chú trọng sống đơn giản, nên đi bộ đến đấy.”
Hai cô gái nghe mà mắt tròn xoe, khẽ phì cười, cô gái tóc dài tính cách trang trọng hơn cũng không nhịn được nữa, đùa hỏi: “Anh tự tin quá, song tôi không tìm được lý do không thể quên anh.”
“Vậy tôi cho cô một cái nhé.” Soái Lãng lịch sự chừng mực nói: “Các cô chắc chắn từng gặp người đẹp trai hơn tôi rồi, có điều vừa vặn họ Soái chắc không có, tuấn lãng hơn tôi cũng có, nhưng tên Lãng chắc không có đâu nhỉ? Dù hai loại trước đó có, nhưng vừa vặn tên là Soái Lãng thì không có ai trùng tên.”
Hai cô gái quay đầu về phía nhau cười khúc khích, không hề thấy phản cảm với anh chàng bắt chuyện mồm mép này, trong lời nói mạnh miệng chẳng biết thẹn kia chứa tự tin cực độ, lịch sự nhưng ẩn chứa vài phần dụng tâm bất chính, đối đáp lưu loát không thiếu tâng bốc, trực tiếp và tự nhiên. Trong lòng hai cô gái đều đã có suy nghĩ, nhìn thế nào cũng không giống người thất nghiệp.
Hiếm khi gặp cơ hội thú vị như vậy làm sao dễ dàng bỏ qua, cô gái tóc ngắn hỏi lại tên Soái Lãng: “Tên anh là gì nhỉ, trí nhớ tôi không tốt quên mất rồi.”
Cô gái tóc dài trêu chọc: “Soái ca, nhãn quang của anh kém quá đấy, không nhìn ra em gái tôi cũng giống anh à?”
Vừa trêu chọc vừa cười, song cũng đã cất danh thiếp của Soái Lãng đi rồi, qua loa vài câu không ai nhắc tới chuyện danh thiếp hay điện thoại, cố tình làm khó y.
Lúc này phục vụ viên bê chiếc khay bạc lên, đưa tiền lẻ và hóa đơn trên đó cho cô gái tóc dài, hai cô gái đẩy ghế cùng đứng dậy. Bắt chuyện kết thúc ở đây, tuy vui vẻ, tuy cảm giác cũng không tệ, song với hai cô gái này, thế vẫn còn là chưa đủ, em gái tóc ngắn còn làm mặt quỷ.
Soái Lãng đứng trước thất bại trong gang tấc, cấp sinh trí nghiêm túc nói với phục vụ viên: “Đồng chí phục vụ viên, công tác tiếp theo nhất định phải giao cho tôi, tôi sẽ đi tiễn hai quý cô đây.”
Phục vụ viên cười gật đầu, đoán chừng gặp loại chuyện này không ít.
Thế là Soái Lãng thay thế phục vụ viên mời hai mỹ nữ đi qua lối đi giữa nhà hàng ra tới cửa... Vẫn giữ khoảng cách nhỏ an toàn mà Thịnh Tiểu San dạy, tự tin, lịch sự, không dây dưa.
Hai cô gái nói nói cười cười không để ý tới y, ra đến cửa, Soái Lãng đích thân mở cửa làm động tác mời... Giờ càng thản nhiên rồi, dù sao mục đích chỉ là bắt chuyện coi như đạt được, có bị từ chối cũng không sao, chẳng bằng để lại ấn tượng tốt... Không phải vì đối phương, vì bản thân, cảm giác mình chưa từng để lại ấn tượng tốt với mỹ nữ như vậy.
Soái Lãng đứng giữ cửa để hai mỹ nữ đi, thể hiện không đi theo nữa, cứ nghĩ sẽ kết thúc ở đây, không ngờ cô gái tóc dài đi qua cửa dừng lại, mở chiếc túi Gucci, một tấm danh thiếp tinh xảo cầm trong tay, cho vào túi áo Soái Lãng đang giữ cửa, không quên trêu: “Tư thế mở cửa của anh rất đẹp trai, lần sau ăn cơm, nhất định mời anh mở cửa.”
“Đó là vinh dự của tôi.”
Cô gái tóc ngắn hai ngón tay kẹp danh thiếp đưa tới trước mắt Soái Lãng, động tác rất chậm: “Anh có thể về khoe khoang với chị họ của anh rồi, anh bắt chuyện được với hai mỹ nữ đấy.”
“Chuyện này không thể đem khoe được, tôi phải giữ ký ức đẹp này cho riêng mình, có điều chắc chắn sẽ trằn trọc không ngủ được.” Soái Lãng hơi cúi người chào.
Cô gái tóc ngắn rất hưởng thụ sự nịnh nọt này, đi vài bước rồi còn quay đầu làm động tác gọi điện: “ ... Liên hệ sau nhé, hôm nay chúng tôi có việc phải đi trước, bái bai soái ca.”
“Bái bai.”
Soái Lãng đứng ở cửa vẫy tay, giữ tư thế rất chính nhân quân tử, rất trang trọng, cho tới khi hai cô gái lùi xe khỏi bãi đỗ, bấm còi, cô gái tóc ngắn không quên đưa tay ra vẫy y....
Soái Lãng cười tới rách cả miệng rồi, rút danh thiếp trong túi áo ra xem, cô gái tóc dài lớn tuổi hơn một chút là Trịnh Cẩm Thiền, tóc ngắn là Tống Tư Oánh, không có chức vụ và đơn vị công tác. Nhìn danh thiếp như hai bóng hình xinh đẹp vẫn ở trước mắt.
Trịnh Cẩm Thiền trang nhã quyến rũ, có chút lạnh lùng kiêu kỳ riêng việc tiếp cận đã tốn thời gian rồi, còn Tống Tư Oánh hoạt bát đáng yêu, nếu như thực sự tán tỉnh, em gái tóc ngắn hẳn là tỷ lệ thành công cao hơn.
Hai tấm danh thiếp trong tay, môi Soái Lãng phải mím chặt để nén cười, sái bước rất dài, rất tự tin, cho tới khi ngồi xuống đối diện với Thịnh Tiểu San vẫn giữ vẻ mặt đó.
Thực ra lúc này trong lòng chỉ muốn nhảy cẫng lên hú hét cho thỏa, thành công rồi, thành công rồi, lần đầu tiên trong đời ca ca thuận lợi bắt chuyện lấy được danh thiếp của mỹ nữ, lại còn liền một lúc hai em.
“Này này, chú ý trường hợp.” Thịnh Tiểu San dùng đốt ngón tay gõ gõ mặt bàn nhắc nhở Soái Lãng đừng nên đắc ý quá đà.
Soái Lãng khẽ ho một tiếng, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, liếc trái liếc phải, người đang ăn, người tán gẫu, căn bản là không ai để ý vừa rồi y thành công hay thất bại, chú ý đến chuyện của mình hơn đi bận tâm chuyện thiên hạ, bình tĩnh mà lạnh lùng.
Chuyện này mà xảy ra ở nhà ăn trường chẳng hạn, thế nào cũng được hú hét một phen rồi.
Thịnh Tiểu San nói nhỏ: “Đã bảo rồi, chuyện dễ lắm mà... Soái Lãng, giờ anh hiểu trước kia vì sao luôn quanh quẩn ở bờ vực thất bại chưa?”
“Chuyện này... Chắc do ăn mặc hả? Giờ ai cũng đánh giá người khác qua bề ngoài mà?”
“Không phải, đó là một phương diện rất thứ yếu, nam nhân đẹp trai ở sự tự tin, bao gồm cả cử chỉ lời nói cùng biểu lộ tâm lý. Nói cho tôi biết, vừa rồi bắt chuyện với mỹ nữ, anh nghĩ gì?”
Soái Lãng nghĩ lại, hình như không có, vì y không nghĩ sẽ thành công, mà thất bại có vẻ cũng chẳng sao, hoàn toàn không có mưu đồ gì bất chính khi tiếp cận họ: “Không nghĩ gì cả.”