Q1 - Chương: 198 Oan gia hẹp lộ, cuống cuống bỏ trốn. (1)
“Vậy là đúng đấy.”
“Không nghĩ gì mà lại đúng à?”
“Đúng là thế, nam nhân yêu bằng mắt, nữ nhân yêu bằng cảm giác mà, tôi tin với tư duy nguyên thủy trước kia của anh, cứ thấy mỹ nữ là nghĩ tới chuyện tình dục. Vì động cơ của anh không thuần khiết, dẫn tới hành động của anh không được thản nhiên, lo được lo mất khiến mất đi sự đàng hoàng... Anh lần này không nghĩ gì cả, mang theo tâm tình tự nhiên đi bắt chuyện, các cô gái coi là sự tán thưởng đơn thuần, nên anh toại nguyện.”
Thịnh Tiểu San dẫn dắt: “Nói dễ hiểu hơn một chút, một cô gái ý đồ rõ ràng nhắm vào ví tiền của anh tới bắt chuyện, tỉ lệ thành công là bao nhiêu?”
“Tôi hiểu rồi.” Soái Lãng giơ ngón cái.
“Đừng đắc ý, bắt chuyện chỉ là bước đầu tiên trong hành trình vạn dặm thôi, cách mục tiêu cuối còn xa, có điều anh thấy rồi đấy, hết thảy đều có khả năng... Được rồi, bài học tới đây kết thúc, tôi đã thanh toán tiền, tiếp theo tôi sẽ về nhà, còn anh?” Thịnh Tiểu San đã tranh thủ lúc Soái Lãng đi thực hành bài học thanh toán tiền, tùy ý khoác túi lên vai.
Soái Lãng tranh thủ uống nốt rượu vang, tuy y không biết thưởng thức thứ này lắm, nhưng cảm giác trong miệng không tệ: “Tôi cũng về nhà, đi ké xe cô.”
“Chậc, anh vừa trượt bài kiểm tra đấy, nam nhân về nhà sớm như vậy là loại kém cỏi nhất.” Thịnh Tiểu San đột nhiên ghé tới gần mắng một câu, thấy y ngạc nhiên, đánh mắt về phía vị trí sát cửa sổ.
“... Ở kia có một mỹ nữ cô đơn, từ lúc chúng ta vào, cô ấy đã ngồi đó, theo như tôi quan sát, cô ấy đang buồn, loại gặp chuyện không thuận lợi... Không muốn thử xem à? Nữ nhân vào thời điểm như vậy phòng tuyến tâm lý rất yếu ớt, mẫn cảm với sự quan tâm từ bên ngoài. Nếu đúng lúc này có một soái ca phong độ tiếp cận quan tâm, an ủi, nói không chừng là sẽ phát sinh một câu chuyện đẹp.”
Mắt hơi nheo lại, giọng nói đầy sức mê hoặc, Soái Lãng bị xúi bẩy nhìn theo hướng đó, thấy cô gái toàn thân váy đó mái tóc dài che một bên mặt, ánh mắt đang bâng khuâng nhìn xa xa khiến người ta có chút xốn xang trong lòng: “ Có điều cô phải giúp tôi.”
“Sư phụ đưa qua cửa, thuê phòng dựa bản thân... Anh đã thử rồi còn gì, tự tin lên chứ, chúc may mắn nhé... Bái bai...” Thịnh Tiểu San lại khích thêm một câu, song không chỉ dẫn gì cả đứng dậy bỏ Soái Lãng ở đó, khi ra tới cửa mới giơ nắm tay làm động tác cổ vũ.
Soái Lãng cầm ly rượu lên uống ngụm nữa, như lấy thêm tự tin, vừa rồi tấn công cả hai mục tiêu, hai cô gái với hai tính cách khác nhau mà mình vẫn có thể khiến họ vui vẻ mà, giờ là mỹ nữ độc thân, lại đang có tâm sự, chẳng lẽ không thành?... Chỉ là thiếu Thịnh Tiểu San làm chỗ dựa tâm lý, Soái Lãng hơi thiếu tự tin, hít thở mấy lần cầm ly rượu vang đứng dậy, sờ mặt sờ trang phục, tìm lại cảm giác tự nhiên khi nãy, đi về phía mục tiêu.
Mười bước, chín bước... Sáu bước... Tới gần rồi, đã có thể nhìn rõ khuôn mặt bị che một nửa kia, mặt trái xoan, mặt bên tạo thành đường nét ư mỹ, mái tóc dài che mặt kia mang phong tình cổ điển như danh kỹ thời cổ ôm tỳ bà che mặt, đẹp tới nao lòng.
Ở góc độ Soái Lãng, nhìn thấy mỹ nữ dùng ngón tay chơi đùa thìa cá phê, lười nhác, ưu nhã, giống như đang buồn chán đợi tình lang xuất hiện. Phía bên kia của cô là phố xá rực rỡ muôn màu, khiến gương mặt cô phủ thêm sắc màu mê ly...
Đẹp... Quá đẹp... Tuyệt mỹ... Soái Lãng đi qua bên cạnh, giữ khoảng cách an toàn, hôm nay chỉ tập trung lắng nghe Thịnh Tiểu San giảng bài, không ngờ lại bỏ qua phong cảnh tuyệt mỹ như thế.
Khi còn cách mỹ nữ 100 cm, Soái Lãng dừng bước, dùng âm lương vừa đủ nói: “Quý cô, xin làm phiền một chút, tôi...”
“Cút!” Mỹ nữ không thèm đợi Soái Lãng nói hết, cũng chẳng thèm quay đầu, chỉ nhả một âm tiết đơn giản mà sức sát thương ở tầm bom nguyên tử.
Quả nhiên Soái Lãng cảm giác vừa bị cái tát rát mặt, tức rồi, chả con lịch sự gì nữa, mẹ nó chứ, chưa nhìn người ta đã chửi.... Tay xòe ra lại nắm vào, như đang cực lực kiềm chế làm hành động gì đó.
Mỹ nữ thấy người kia chưa chịu đi, nghiêng đầu qua, ánh mắt từ dưới đưa lên, vẻ mặt căm ghét, đang định dùng một cái lườm để đuổi lui kẻ bắt chuyện nhàm chán kia...
Chỉ có điều vừa nhìn thấy Soái Lãng, tay run rẩy, thìa keng một cái rơi vào trong cốc cà phê, hai mắt đờ ra, dù hình tượng Soái Lãng thay đổi rất nhiều, nhưng với người tinh thông hóa trang như cô vẫn nhận ra: “Là anh...”
“Là cô ….” Soái Lãng cũng dùng ngữ khí tương tự nói, tay cũng run một cái, ly rượu nghiêng đi, chảy xuống giữa hai người.
Chính là nữ nhân lừa đảo đó, là người thiếu chút nữa khiến Soái Lãng không chỉ một lần rơi vào cảnh nguy hiểm, dù là đối phương có cải trang, không hiểu sao y vẫn nhận ra ngay.
Chính là cái tên thấp bé đã đuổi theo mình không biết qua bao nhiêu con phố, làm mình thiếu chút nữa thì thảm, nên nữ nhân lừa đảo nhìn một cái là nhận ra Soái Lãng.
Khi hai người vẫn còn đang giằng co thì Thịnh Tiểu San đã lùi xe khỏi bái đỗ, vừa vạn nhìn thấy cô gái áo đỏ nhìn Soái Lãng, Soái Lãng thì có vẻ đứng ngây ra không biết hành động thế nào.
"Vẫn phải rèn luyện thêm, còn kém lắm..." Thịnh Tiểu San nghĩ trong lòng, cô thong thả lái xe rời đi, còn về phần Soái Lãng, rốt cuộc là nhận bài học thất bại hay là thành công cũng được. Nam nhân chỉ cần khắc phục được chướng ngại tâm lý đi bước đầu tiên thì phần còn lại không phải dạy nữa.
Xe đi một lúc thì gặp đèn đỏ, chờ những một phút, Thịnh Tiểu San tay chống cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm, kỳ thực đừng thấy cô lão luyện như vậy, ngoại trừ công việc, cô không tiếp xúc với người khác giới.
Buổi tối ngày hôm nay khơi lên trong lòng cô không ít cảm xúc, nhớ lần đầu gặp chồng mình, nghĩ tới đó, tay đưa ra định lấy điện thoại, nửa chừng rút về.
Có lẽ sẽ chẳng ai bắt máy.
Thịnh Tiểu San cắn môi, cho người khác lời khuyên, nhưng chuyện của bản thân lại chẳng xử lý được, vốn định về nhà cô nhất thời thay đổi ý định.
Xe đi, có xe khác tới, một chiếc Volkswagen màu đen, như bóng ma đỗ vào vị trí trống, ở lòng đường đối diện với nhà hàng, từ ống nhòm nhìn mục tiêu, nữ nhân áo đỏ, bất ngờ là bên cạnh nữ nhân kia có một nam tử đẹp trai.
Đồng bọn? Hay tình nhân? Tay chân?... Một loạt nghi vấn nổi lên.
“Lần này xem cô ta chạy đi đâu, năm người chúng ta, cô ta chỉ có một mình.” Lái xe nghiến răng, có vẻ thù hận lắm.
“Hai người …” Bóng đen ở ghế sau đính chính: “Sai Hàm Cường chặn cửa sau, chúng ta ở cửa trước, gọi thêm vài người chặn đường, ngàn vạn lần đừng xem thường cô ta...”