Q.1-Chương 199: Oan gia hẹp lộ, cuống cuống bỏ trốn. (2)
Trong nhà hàng, đôi nam nữ vẫn tiếp tục giằng co...
Chiếc váy đỏ thẩm không có bất kỳ hoa văn cầu kỳ nào, chỉ một màu đỏ từ trên xuống dưới, kia tựa hồ bao phủ lên một con tinh linh đầy ma lực, đôi giày cao gót kiểu săng đan, cao quý trang nhã, vừa khoe được đường cong mạn diệu lại không hở hang khiến người ta khinh nhờn, làm Soái Lãng mất mấy giây liền mà vẫn còn đứng đó như hóa đá.
Rất đẹp, bất kể là có bao nhiêu ngôn từ hoa mỹ, muốn miêu tả vẻ đẹp của cô gái này chỉ có thể dùng hai chữ trực tiếp nhất mới biểu đạt được: Rất đẹp.
Vài lọn tóc buông xuống theo gò má ưu mỹ, không gió mà đung đưa, lời mờ che đi cổ ngọc, chiếc váy hở cổ khoe trọn bờ vai thơm nuột nà. Dây chuyền bạc thi thoảng lại ánh lên thu hút người ta chú ý tới hai bầu vú căng tràn phía dưới, thế nhưng cổ áo rộng chớm tới mép vú, không lộ ra áo lót cùng lắm chỉ thấy được thấp thoáng khe ngực mê hồn kia.
Cánh môi hồng nhuận khiến Soái Lãng theo bản năng mím môi, tựa hồ còn chưa quên được nụ hôn hôm đó. Cho dù lúc này đôi mắt đen láy như mức kia có chút u buồn chứ không phải lả lơi như hôm đó, nhưng chính bức tranh mỹ nữ tĩnh lặng ấy lại càng ẩn chứa cám dỗ lớn.
Không đúng... Cô ta là đồ lừa đảo... Soái Lãng trước giây phút sa ngã lấy lại được chút tỉnh táo cuối cùng. Không đúng, y định chuồn... Cô gái trong tích tắc đó cũng nhìn ra tâm tư của Soái Lãng.
“Xin lỗi, tôi nhận nhầm người.” Soái Lãng nói xong xoay người đi luôn, nữ nhân này chính là ổ rắc rối, không nên dây dưa vào thì hơn.
Không ngờ một cánh tay ngọc đưa ra giữ lấy thắt lưng của y, khiến y không đi được bước nào, mỹ nữ cười khẽ giữ lại: “Đừng đi, không phải anh liều mạng truy đuổi tôi sao? Khó khăn lắm mới gặp lại nhau, sao không ngồi xuống ôn chuyện cũ.”
“Buông ra.” Soái Lãng lạnh giọng quát, không lớn nhưng đủ uy lực, khiến mỹ nữ phải buông tay giang ra, tỏ ý không có ác ý, y hạ thấp người xuống áp giọng quát: “Tôi không chọc vào cô, cô lại muốn gây hấn à? Đừng nghĩ tôi buông tha cho cô một lần, cô được đằng chân lân đằng đầu.”
“Thế kia à?” Giọng mỹ nữ cao lên một chút, chuyện tối ngày hôm đó, ký ức vẫn còn y nguyên, nếu hôm đó cô không quyết đoán dùng tới khổ nhục kế, rất khó tưởng tượng được bây giờ mình đang ở đâu.
Ổn định lại tinh thần, mỹ nữ cầm thìa lên nguấy cốc cà phê đã lạnh: “Cho nên tôi phải cám ơn anh... Sao, bây giờ ngay cả ngồi xuống nói chuyện cũng không dám à?”
Câu này với giọng điệu khiêu khích mười phần, nói xong liền quay đầu đi, cứ như khinh bỉ không thèm nhìn Soái Lãng nữa.
Soái Lãng bị khích rồi, mặc dù biết là không nên, cuối cùng vẫn không kìm được, bước thẳng tới hai bước, ngồi đối diện với mỹ nữ, giọng mỉa mai lẫn khinh bỉ: “Định dọa ai vậy, tôi sợ chắc... Cô ở đây lại định lừa ai thế hả?”
“Lừa anh đấy.” Mỹ nữ quay sang tặng cho y ánh mắt thiên kiều bá mị.
“Xì...” Soái Lãng cười khẩy, miễn nhiễm rồi, loại nữ nhân này ai tin cô ta là vô phúc.
“Sao? Cho rằng tôi không lừa được anh à?” Mỹ nữ ngả người tới, vượt qua khoảng cách an toàn 50cm, tiền vào khoảng cách ám muội, cổ áo hơi hạ xuống một chút, non nửa bầu ngực ẩn ẩn hiện hiện vô cùng khiêu khích.
“Bằng vào cô ấy à? Còn kém lắm.” Soái Lãng rút kinh nghiệm đau thương rồi, ánh mắt cực kỳ sỗ sàng nhìn ngực mỹ nữ, nơi hôm đó biến thành vũ khí đánh lùi y, nhếch mép: “Tôi nói này, cô cũng ác quá đấy, có biết chuyện quán mỳ Lão Quái khiến cảnh sát tra hỏi tôi mấy ngày liền không, thiếu chút nữa tôi thành ma thế mạng rồi.”
“Ồ, xin lỗi nhé, tôi thực sự không nên đột xuất nổi hứng kéo anh xuống nước...” Mỹ nữ tiếc nuối nói, thấy thái độ Soái Lãng vẫn còn hậm hực, môi hồng he hé, nói nhẹ như thổi hơi.
“Vậy... Muốn tôi bồi thường anh như thế nào đây?”
Nhỏ nhẹ như tình nhân lấy lòng, mập mập mờ mờ, nếu một mỹ nữ nói ra câu như thế, dù là nam nhân ngốc nhất cũng biết ý tứ ngầm giấu trong đó là gì.
Đó là sự dụ hoặc mà loại nam nhân nào đó không cách nào từ chối được, nhưng Soái Lãng thì thừa hiểu, dụ hoặc chỉ là dụ hoặc thôi, không có hàm ý nào hết, phồng má thổi phù lại một cái làm mỹ nữ giật mình quay đầu đi, vẻ mặt đầy ám muội lả lơi tiêu tan.
Giọng Soái Lãng vẫn lạnh như cũ: “Đừng có giở trò đó với tôi, muốn bồi thường à, được, đi với tôi tới đồn công an tự thú, tôi sẽ tha thử cho cô.”
“Tôi muốn lắm đấy, nhưng như thế thì không gặp được anh nữa rồi...” Mỹ nữ khéo léo chuyển đề tài, sau đó cực kỳ hứng thú đánh giá Soái Lãng, kỳ thực vừa rồi chạm trán bất ngờ, cả hai đều kinh ngạc vì đối phương nếu không cô chẳng thốt ra lời để lộ thân phận như vậy.
Ví dụ Soái Lãng bây giờ, từ bê bát mì húp sùm sụp trong khi mắt nhìn con gái nhà người ta không thèm chớp, giờ biến thành quý ngài lịch lãm tay cầm hờ ly rượu, từ thanh niên tướng mạo chẳng ra sao, giờ biến thành soái ca phong độ.
Nếu không phải Soái Lãng sững người khi nhìn thấy cô, cô còn không chắc là người hôm đó: “Này, đẹp trai hơn nhiều đấy, không nhìn ra anh cũng là dê béo... Cơ mà... Sao tôi lại có cảm giác chúng ta là đồng nghiệp nhỉ? Anh vừa phát tài ở đâu à?”
“Anh đây vốn là thế, chẳng qua mắt cô em kém thôi, còn nghĩ là đồng nghiệp với tôi á, mơ đi.” Soái Lãng khẽ vuốt tay qua chiếc đồng hồ Rolex thể thao, thể hiện thân phận của mình, cảm giác mình thể hiện đủ rồi, không cần nhiều lời nữa.
Mỹ nữ thấy Soái Lãng lại có ý muốn đi, lại lên tiếng: “Này, tên anh là gì thế?”
“Tên tôi giống cô vừa nói đấy thôi, rất đặc biệt, tôi họ Dê tên Béo, còn hỏi à.” Soái Lãng giễu cợt.
Mỹ nữ cười khúc khích, hôm đó tiếp xúc không nhiều, hoàn cảnh đặc biệt, bởi thế sinh ra chuyện phiền toái, không nghĩ anh chàng này cũng khá là thú vị: “Vậy muốn biết tên tôi là gì không?”
“Họ Tang, tên Nhã.”Soái Lãng trả lời ngắn gọn đơn giản mà sát thương mười phần.