← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 200 Oan gia hẹp lộ, cuống cuống bỏ trốn. (3)

Nụ cười biến mất, mặt đanh lại như sắt, chớp mắt mỹ nữ thay đổi rồi, nhìn Soái Lãng với ánh mắt ẩn chứa nguy hiểm cùng ngạc nhiên không thể che giấu. Nhưng chỉ vẻn vẹn là trong tích tắc mà thôi.

Mỹ nữ không phải gà non, kinh nghiệm từng trải rồi, lập tức nghĩ lại toàn bộ chi tiết, khép mắt lại chốc lát, chỉ mặt Soái Lãng: “Tôi nhớ ra rồi, có phải anh đã nhặt cả di động và áo của tôi không? Hôm đó tôi thuận tay vứt đi, không ngờ anh chịu khó như thế... À, tôi biết rồi nhé, anh tương tư tôi chứ gì? Có phải mà mỗi đêm ôm áo tôi trong lòng mơ mộng không... Hi hi...”

Đầu tiên kinh ngạc cùng tức giận, sau đó nhanh chóng hiểu ra đầu đuôi, thành bình thản cùng trêu ghẹo, lấy lại chủ động, thực sự không phải cô em bình thường. Tâm tư thật nhạy bén, Soái Lãng lòng tán thưởng, gằn giọng uy hiếp: “Thông minh lắm, nhưng bây giờ nghĩ ra cũng muộn rồi... Tôi đã giao cho cảnh sát, cô cứ đợi gặp xui xẻo đi.”

Sắc mặt lạnh lùng, lời nói tàn nhẫn, chẳng có chút thương hương tiếc ngọc nào, mỹ nữ tên Tang Nhã có chút giật mình, cô không biết tên tuổi thực sự của mình đã bị tiết lộ hay Soái Lãng lừa. Đôi mắt chớp chớp, nhìn khuôn mặt rất đẹp trai, rất uy phong đó.

Hai người vì thế cứ yên tĩnh nhìn thẳng vào mắt nhau, không ai nói gì cả.

Soái Lãng đưa mắt liếc qua nhà hàng, thực khách ra vào đã thay quá nửa, phục vụ viên rất có tố chất, không trách anh chiếm chỗ mà không chi tiêu. Cũng không phát hiện ra đối tượng cho nữ nhân lừa đảo này nhắm vào, xem cô ta ăn mặc thoải mái cùng vị trí, hẳn là muốn tới đây thưởng thức bữa ăn thôi.

Mặc dù không nỡ lòng nào đưa em gái xinh đẹp như thế vào đồn công an, nhưng dọa dẫm uy hiếp một chút vẫn phải làm chứ! Nói ra thì cuộc gặp gỡ đó tới giờ Soái Lãng không hối hận gì nữa, tuy bị em gái chơi cho một vố, bị cảnh sát tới tận nhà đưa đi... Cuối cùng không gặp rắc rối gì cả...

À, lại còn lãi một nụ hôn vô cùng kích thích với Phương Hủy Đình nữa chứ, nói ra còn phải cám ơn em gái này, nếu không chẳng có cơ hội như thế... Đúng rồi, đột nhiên Soái Lãng nhớ tới Phương Hủy Đình, bất giác đem ra so sánh với Tang Nhã.

Thật kỳ quái, Phương Hủy Đình rõ ràng là cảnh sát lạnh lùng, kích thích một cái không khác gì con thú cái, hết cắn lại xé... Còn em gái trước mắt là kẻ lừa đảo, nhưng lại là vưu vật tuyệt thế, ôn nhu như nước... Hai cô gái, cùng có chút bóng dáng của Angelina Jolie, nhưng mang tới hai cảm giác khác nhau.

“Anh đang lừa tôi.” Tang Nhã sau một hồi quan sát Soái Lãng thì đôi mắt bừng sáng, miệng hé cười, vì cô không thấy chút ghét bỏ nào trong đó, chỉ có sự tán thường đơn thuần, đối với nam nhân thích một nữ nhân, sẽ không có nguyên tắc.

“Hừ, đừng ảo tưởng, nhìn anh đây có giống người thương hương tiếc ngọc không? Biết điều thì chuồn sớm đi, nói không chừng tôi báo cảnh sát chặn cửa rồi đấy.” Soái Lãng vẫn dọa.

“Cám ơn anh....” Không ngờ Tang Nhã đặt cốc cà phê xuống, lần này hết sức chân thành, có vẻ như bị y làm cảm động: “Tôi biết anh lừa tôi, Tang Nhã là tên thật của tôi, nếu như anh giao cho cảnh sát, một tháng trôi qua, phải có người tra ra tôi rồi... Anh có thể nói vì sao không? Dù sao tôi cũng lừa anh...”

Tiếng nói khẽ khàng, chân thành tha thiết, giống như chớp mắt có tình cảm sâu đậm không sao phai mờ, lắng đọng trong lời nói, trong ánh mắt. Mặc dù Soái Lãng liên tục đe dọa, nhưng làm nghề này lâu rồi, Tang Nhã cũng có cảm ứng với mối nguy hiểm từ người khác, song từ Soái Lãng cô không thấy ý đồ xảo trá nào, thậm chí nghe ra nhắc nhở khéo léo.

“Thôi, bỏ đi, cô tự xem mà làm, cái nghề này không có kết cục tốt đẹp đâu.” Soái Lãng thở dài, chẳng già vở nổi nữa với cô gái này y rốt cuộc không cứng rắn được, đứng dậy muốn đi, có những chuyện hết sức bất đắc dĩ, có những người chẳng biết làm sao với họ.

Vừa mới đứng lên, Tang Nhã lại đưa tay nắm lấy tay y, rất chặt, tay rất lạnh, Soái Lãng rút một, hai lần không ra: “Tôi nói này, quyến rũ tôi không được định cưỡng ép sao?”

“Hi hi, không phải, tôi chỉ muốn hỏi, tôi lừa anh, anh thực sự không để ý à?” Tang Nhã rất cố chấp hỏi.

“Đã bảo bỏ đi rồi mà...” Soái Lãng lại rút tay lần nữa vẫn không được, cảm giác được bàn tay kia hơi lạnh, khẳng định lần nữa: “Tôi không để ý đâu.”

“Vậy thì tốt...” Tang Nhã khẽ vuốt ve tay Soái Lãng, rất nhẹ nhàng, như vuốt ve tay tình nhân, sau đó buông tay ra: “Xin lỗi, tôi lại lừa anh lần nữa.”

“Lại? Lại lừa lẫn nữa là sao?” Soái Lãng thuận miệng hỏi, đồng thời cảnh giác nhìn những chỗ ngồi xung quanh, một đôi vợ chồng, một cặp nam nữ tán gẫu, đều không giống đồng bọn của Tang Nhã.

Tang Nhã khó xử nói: “Nếu như anh không tới bắt chuyện với tôi hoặc không ngồi xuống thì đã không có phiền toái gì, nhưng anh đã ngồi xuống rồi, e là anh không đi được đâu.”

“Cô nói thế là sao?” Soái Lãng không tin lắm.

Mắt Tang Nhã liếc ra ngoài nhà hàng, Soái Lãng nhìn theo, chỉ tích tắc nhận ra ba người khả nghi, một ở bên cái xe đỗ đối diện, hai đi qua lại trước cửa: “Cảnh sát à, không giống, đồng bọn của cô?”

“Đều không phải, đồng bọn của tôi hẹn gặp mặt ở đây, nhưng đã quá giờ 10 phút rồi chưa tới, anh tới đây ngồi xuống đã lọt vào mắt những người ngoài kia, tôi không đi được rồi, vốn định kéo anh vào thế mạng... Có điều anh làm tôi áy náy, đáng lẽ không nên để anh dính dáng vào mới đúng.”

Soái Lãng không tỏ ra kinh hoàng hay bất an, rất bình tĩnh hỏi: “Kẻ thù à?”

“Đúng.”

“Thù lớn cỡ nào?”

“Rất lớn, rơi vào tay bọn chúng, sợ rằng chúng khiến tôi dở sống dở chết.”

“Chúng là ai?”

“Kẻ lừa đảo ấy mà, tôi lừa của chúng nhiều tiền lắm, bây giờ chúng đã tìm ra tôi, chỉ thế thôi.” Tang Nhã lại cầm cái thìa cà phê ngoáy đều, giọng rất thản nhiên.

“....” Soái Lãng cảm giác cạn lời rồi.

- Thế mà trông cô chẳng có chút sợ hãi nào nhỉ?

“Vốn rất sợ hãi, có điều anh xuất hiện làm tôi không sợ hãi nữa.” Tang Nhã cười tựa hồ khích lệ Soái Lãng đi liều mạng.

“Cô đừng có mơ, kệ cô xinh đẹp thế nào, chưa tới mức tôi lấy cái mạng nhỏ ra liều đâu, cô cứ tự nhiên đi nhé...” Soái Lãng không muốn dây vào cái vũng nước đục này,  định đi, nhưng một cái chân thò ra chặn đường, trắng tới lóa mắt, tựa như khiêu chiến thị giác của người ta, bàn chân trắng nõn, móng chân tô đỏ, giày cao gót màu vàng, đai màu bạc, không chỉ người đẹp, chân cũng đẹp.

Tang Nhã ngăn Soái Lãng lại nói: “Mặc dù rất nghiêm trọng, nhưng không nghiêm trọng như anh nghĩ, tôi chỉ muốn nhắc anh để anh biết mà đề phòng. Nếu anh đi, bọn chúng nhất định sẽ ngăn cản anh, chúng ta nói chuyện lâu như thế, chúng chắc chắn coi anh là đồng bọn của tôi rồi... Anh đừng đi vội, tôi ra trước, khi chúng chặn tôi, anh thoát ra từ cửa sau, sẽ không gặp rắc rối gì.”

Là lương tâm thức tỉnh hay là có ý đồ gì khác?

Chiếc chân đẹp làm Soái Lãng nhìn mà dễ chịu đã thu về, nhưng y cũng từ từ ngồi xuống, còn Tang Nhã thì xách túi đứng lên, bộ dạng quyết liệt giống lần này một đi không trở lại, nhưng người vừa cử động đã dừng lại....

Là bị người ta giữ lấy, Tang Nhã nghiêng mặt qua nở nụ cười ấm áp đồng thời khó diễn tả, là Soái Lãng đưa tay giữ lấy túi của cô, sau đó kéo cô ngồi về chỗ cũ. Từ trong ánh mắt chàng trai không biết tên này, cô nhìn thấy sự yêu thích, nhưng thứ không nhìn ra còn nhiều hơn...

Soái Lãng mặt không lộ chút sắc thái nào, ánh mắt vẫn theo dõi ba tên đang ôm cây đợi thỏ ngoài kia, tay hơi chống cằm suy tư. Tang Nhã ôn nhu ngồi đó, rất yên tĩnh, không quấy rầy y.

Tách! Tách!

“Phục vụ, cho hai cốc cà phê.” Soái Lãng đột nhiên giơ tay lên búng liền hai cái gọi, trong vẻ mặt ngạc nhiên của Tang Nhã, muốn lấy hai cốc cà phê mang đi.

............