← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 201 Oan gia hẹp lộ, cuống cuống bỏ trốn. (4)

“Mẹ nó chứ, đôi cẩu nam nữ.”

Hai tên cao lớn ở bên ngoài đợi tới sốt ruột rồi, nhìn Soái Lãng và Tang Nhã tình từ với nhau, nhổ bãi nước bọt đánh giá một câu như thế.

Nhìn đôi cẩu nam nữ đó xem chừng chưa có ý định rời đi, hai tên tụ vào một chỗ châm thuốc cho nhau hút, một tên hỏi: “Lão Sạn, nghe nói anh Lương chuyến này bị lừa không ít tiền, vụ đó ra làm sao, mày có biết không?”

“Nói thừa, tao mà biết thì tao đi làm rồi, đứng đây làm chó gì?” Lão Sạn bực mình chửi một câu, có vài phần hâm mộ nhìn xe của anh Lương, nghe nói chỉ mấy tháng mà kiếm cả trăm vạn, xe mua liền mấy cái, vừa rít thuốc vừa nhỏ giọng nói: “Nghe đâu nữ nhân kia có bản lĩnh lắm, moi được không ít từ tay anh Lương, nên lần này đổ máu lớn, dùng mấy chục vạn cho người tìm cô ta...”

“Tới rồi, tới rồi...”

Tên còn lại huých vai kích động nói, trong nhà hàng cô gái váy đỏ và Soái Lãng cùng đứng dậy, chúng vội dập tắt thuốc tách ra, một trái một phải đứng cách cửa mười mét.

Đôi nam nữ từ trong nhà hàng đi ra có vẻ không biết gì cả, vô tư nói cười, người ở phía đối diện nhà hàng lên xe, khởi động vòng tới trước nhà hàng, chỉ đợi hai tên cao lớn kia khống chế mục tiêu một cái là nhét vào trong xe đi luôn.

Gần rồi... Gần lắm rồi, hai người kia đã đẩy cửa kính, đứng ở bậc thềm nhà hàng, mỗi người còn cầm một cái cốc lớn, giống như không biết nguy hiểm cách đó vài bước chân.

Hai tên hán tử cao to đánh mắt với nhau đi tới.

“Chị Ngọc, anh Lương có lời mời.” Một tên gọi lớn, tên giả của Tang Nhã.

“Đừng nhúc nhích, thằng nhãi kia, nếu không mất chân mất tay đừng trách ai.” Lão Sạn sắn tay ao khoe cánh tay lực lưỡng sứt xẹo uy hiếp.

Chiếc xe thương vụ kia từ mé phải đi về phía cửa nhà hàng, hai tên đại hán đã tiếp cận, giữ khoảng cách vừa đủ để phòng Soái Lãng và Tang Nhã bỏ chạy.

Đôi nam nữ có vẻ sợ tới cứng người rồi, đứng nguyên tại chỗ, càng lúc càng gần. Hai đại hán nhìn rõ, à, thì ra là một thằng công tử ca nhà giàu, thấp người, loại này bẻ tay một cái là thành ba ba trong rọ... Không đáng lo, hai tên buông lỏng một chút.

“Hất!”

Soái Lãng quát một tiếng, hai người tựa hồ bị hoảng sợ kia nhất loạt hành động, một trái một phái hất chất lỏng nóng rực ra.

Tên bên trái gào một tiếng đau đớn, hai tay ôm mặt, tên bên phải thì ôm lấy đũng quần, chớp mắt bị cà phê nóng đánh trúng chỗ hiểm, mất luôn sức chiến đấu.

Biến cố phát sinh trong tích tắc, Soái Lãng hô một tiếng "chạy", thế là chạy luôn, chớp mắt một cái đã rời khỏi nơi nguy hiểm, động tác nhanh gọn dứt khoát, chuyên nghiệp hết sức.

Tang Nhã có vẻ hơi do dự chốc lát rồi chạy theo sau Soái Lãng: “Đợi đã, đợi tôi một chút...

Ở phía sau, tên lau mặt tên ôm đũng quần cũng đuổi theo.

Soái Lãng chạy được một đoạn rồi, mắt thấy vài chỗ tối khuất bóng để lợi dụng ai dè Tang Nhã lại đuổi theo, quay đầu mắng: “Nhanh lên, đã bảo mỗi người một hướng mà, cô theo tôi làm cái gì?”

“Hộc hộc... Tôi sợ... Á...” Tang Nhã vừa chạy vừa thở, bị Soái Lãng tóm lấy tay kéo tuột một cái tăng tốc, làm loạng choạng chạy theo.

Hai người chạy liền lột lúc mấy chục mét, Tang Nhã đi xăng đan cao gót cầu kỳ, thứ này làm dáng thì đẹp chứ dùng vào tình huống thế này thì tai hại hết sức.

Bị Tang Nhã liên lụy không ít, làm Soái Lãng không thể chạy hết tốc độ, ra sức kéo, Tang Nhã kêu khổ không thôi, vừa sợ vừa cuống, chân trẹo một cái, tốc độ càng chậm.

“Mẹ nó, phía trước cũng có người chặn đường rồi, rốt cuộc cô trêu chọc vào ai mà người ta truy sát tới cùng vậy?”

Soái Lãng phanh gấp không dám chạy nữa, phía trước là bảy tám cái xe điện dàn hàng ngang chiếu đèn về phía bọn họ, lao tới khác nào đâm đầu vào vòng vây.

Chân vừa dừng lại một cái, mắt Soái Lãng đã quan sát hoàn cảnh xung quanh, bên trái là mấy tòa nhà liền kề nhau, bên phải không biết là đơn vị gì, ở giữa là cái ngõ, kéo luôn Tang Nhã vào ngõ...

Đây là bản lĩnh Soái Lãng rèn luyện được qua không biết bao trận đánh lớn nhỏ, đánh được là đánh cho đối phương gục thì thôi, thấy không đánh được là chạy không cần nghĩ. Nếu không phải kéo theo nữ nhân này, Soái Lãng đã chạy mất tích rồi, y hết sức thông thuộc đường phố Trung Châu, chuyện này chẳng khó.

Người qua đường thấy đôi nam nữ trai tài gái sắc chạy thục mạng, có hai nam nhân hung dữ đuổi theo, cảm giác giống trong mấy phim ngôn tình vậy, song phim gì thì họ cũng không muốn làm nhân vật quần chúng vội tránh đường, sợ tai bay vạ gió.

Mấy người đuổi nhau chạy vào ngõ, ngõ không sâu, chỗ rẽ không có, hỏng rồi …  Soái Lãng chạy một lúc thì gặp phải tường chắn, là ngõ cụt, không chút suy nghĩ nhặt ngay viên đá nhỏ ném qua tường thử, sau đó đẩy Thang Nhã: “Mau, leo lên.”

“Á...” Tang Nhã hét lên kinh ngạc, nhìn thấy Soái Lãng dùng cả chân lẫn tay, đạp vào hai mặt tường bên cạnh, thoắt cái leo được hai mét, dậm châm hô: “Này, này... Tôi phải làm sao? Tôi không leo được.”

“Tôi tưởng chỉ có ba người chứ nhiều thế thì đánh sao nổi?... Trách ai được.” Soái Lãng chậm lại một chút, không đành lòng, có điều nhìn thấy kẻ truy đuổi đã tới tiếp tục vọt lên thêm một mét nữa, chỉ cần thêm một lần là y có thể qua tường rồi.

Tang Nhã ở phía dưới cách nào cũng không thể học được bản lĩnh này của Soái Lãng, chỉ tay chửi: “ ... Đồ vương bát đản, phí công bà đây thích mày, mày bỏ bà chạy, đồ nhát gan …”

Không chửi còn đỡ, vừa chửi một cái, Soái Lãng nhanh nhẹn như vượn mượn đà tường hai bên vút một phát bám bờ tường cao, thoát cái biến mất.

Truy binh đã đuổi kịp, cười hô hố vây quanh Tang Nhã.

Chát!

Cái tát đanh gọn xen lẫn với tiếng nữ nhân kêu đau đớn và tiếng người khuyên can: “Đừng đánh Lão Sạn, em này trị giá trăm vạn đấy.”

“Vạn cái đéo, dám hất nước nóng vào đũng quần bố mày, đợi lát nữa xong việc tao chơi chết mày.”

“Chạy nữa đi chứ con điếm thối.”

“Thằng kia đâu rồi?”

“Mẹ nó, leo tường chạy mất à?”

“Chúng mày còn đứng trơ ra đó làm cái gì? Đuổi theo thằng kia, bắt nó, đánh chết cho tao …”