← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 202 Mánh khóe vặt vãnh, chớ có xem thường. (1)

Tiếng bước chân hỗn loạn cùng tiếng hét của Tang Nhã, đoán chừng đám kia không nhẹ nhàng gì với cô nàng... Có hai tên chạy ra ngoài, trong bóng tối đèn đường không chiếu tới, ba tên biến mất, một tên đi trước, một tên đi sau bẻ quặt tay Tang Nhã vẫn đang vùng vẫy, thi thoảng còn đá một cái...

Tang Nhã chửi kẻ bắt mình, chửi luôn kẻ bỏ rơi mình...

Tất cả lọt vào mắt Soái Lãng chưa bỏ trốn, gần như không có thời gian suy nghĩ, dù luôn cảnh cáo bản thân đừng mạo hiểm, nhưng thi thoảng Tang Nhã kêu đau đớn khiến nhiệt huyết cuồn cuộn dâng trong lòng, dù biết nhảy xuống khác nào dê vào miệng hổ, cũng không nén được kích động lao ra...

Dù gì cũng là thanh niên máu nóng mới trên hai mươi, tận mắt chứng kiến cảnh tượng không muốn thấy, máu sôi sục trong người khiến muốn bất chấp tất cả xông lên.

Bất kể là cái dũng của kẻ thất phu hay cái dũng của kẻ đại trí, cung đều là dũng khí nam nhi.

Á!

Tang Nhã bị tên đi sau đá một cái vào khuỷu chân làm khụy xuống, Soái Lãng rốt cuộc vượt giới hạn chịu đựng, nghiến răng từ bờ tường bên kia leo lên, chạy dọc theo bờ tường truy đuổi, thình lình từ trên trời lao xuống như thiên binh giáng thế.

“Cái...” Hai tên đi sau áp giải Tang Nhã nghe thấy tiếng gió ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng đen xẹt qua, còn chưa nói dứt lời thì một tên đã rầm rầm gục xuống rồi.

Soái Lãng vừa đáp đất, tên buông Tang Nhã vừa xoay người thì một lực mạnh vô cùng đạp thẳng vào ngực, hét lên ngã xuống, Tang Nhã cũng nhanh, lăn người sang bên, cái ngõ thì nhỏ, hắn ngã luôn vào tên đi trước, hai tên lăn lông lốc.

Bốp! Bốp!

Đã ra tay là không nương tay, tên ngã rồi bị Soái Lãng cho hai đấm cổ ngoẹo sang một bên, kéo Tang Nhã đứng dậy, chân vươn ra đạp giữ mặt một tên vừa nhịn đau tính bò dậy.

Hai người bất chấp tiếng quát tháo đau đớn, ra sức chạy ra ngoài... Cảm động, hoảng loạn, kinh hoàng, bị mấy thứ cảm xúc mãnh liệt kích thích, Tang Nhã quên cả họng mằn mặn, máy móc chạy theo Soái Lãng, vài giọt nước mắt bay theo chiều gió.

Vừa mới chạy ra khỏi cửa ngõ ánh đèn chói mắt cùng tiếng gầm của động cơ lao tới, Soái Lãng kinh hoàng kéo Tang Nhã sang một bên... Thế là kết quả chẳng có gì bất ngờ xuất hiện, chiếc xe thương vụ và xe  điện tạo thành vòng vây, vây hai người ở giữa.

Hết đường rồi, Soái Lãng bất lực quay nhìn Tang Nhã: “Cô là thứ tai họa gì vậy?”

Đợi ánh đèn tối đi một chút, bảy tám người xông tới, người kéo Tang Nhã đang điên cuồng hét lên "Đừng đánh anh ấy", người thì cứ nhằm Soái Lãng đang ôm đầu đấm đá. Soái Lãng kinh nghiệm, không kêu tiếng nào, khom người ôm đầu lăn vào chân tường, chịu đựng trận mưa đòn trút xuống người.

Cũng may quá trình không kéo dài, dù sao là chốn phố xá đông đúc, có người quát ngừng, sau đó Soái Lãng bị đánh gần mất ý thức bị ném lên xe như bao tải. Rầm một tiếng cửa xe đóng lại, nhanh chóng rời hiện trường.

Đám đi xe điện thoáng cái cũng giải tán, người nhìn thấy cảnh này rất nhiều, nhưng không ai can thiệp, tốt bụng lắm thì nấp thật xa bấm điện thoại báo cảnh sát, nội dung là có lưu manh đánh nhau.

Chỉ là khi bỏ điện thoại xuống thì xe và người đã đi hết, chỉ có một góc phố trống không vài người chỉ trỏ bàn tán.

Thời gian trở thành khái niệm mơ hồ, bao lâu rồi? Hai tiếng? Hay là ba tiếng?

Đối với Soái Lãng bị chùm bao tải lên đầu mà nói, khó mà biết được thời gian cụ thể, chỉ biết y ở trong khoang xe rất lâu, xe đi rất nhanh, sau đó bị người ta kéo tới một chỗ.  Lúc này lòng Soái Lãng hối hận vô cùng... À y còn nhớ tới một bài hát của Đao Lang, tên là Sự trừng phạt của kích động.

Địa điểm cũng là khái niệm mơ hồ, trong bóng tối chỉ ngửi được mùi mốc, nơi chân tay chạm vào được là sàn xi măng lạnh và cứng, loáng thoáng nghe thấy tiếng chó sủa, chắc là chỗ hẻo lánh nào đó ở thôn quê, hơn nữa lại còn ẩm thấp.

Đồ trên người bị lấy hết rồi, may mà chỉ có di động và ví tiền, bên trong chẳng có là bao, CMT không mang, vốn tưởng rằng bị chúng bắt được thế nào cũng giống như trước kia đánh nhau vào đồn công an, nhẹ thì cũng bị đánh một trận. Có điều ngạc nhiên là đám người đó rõ ràng không rảnh xử lý mình, bị còng lại ở chỗ không biết ở đâu, sờ một lúc mới biết là cọc sắt dùng làm móng nhà, to bằng cổ tay, đừng nói tới người, kiếm một đàn la cũng chẳng kéo đi được.

Cũng không biết dây vào ai, trong xe thương vụ có năm tên, khi bị đưa vao thì Soái Lãng nghe động tĩnh, còn lại ba tên, cái phòng ở tầng hầm này có vẻ giống chỗ đựng đồ lặt vặt ở căn nhà độc lập ở ngoại ô Trung Châu. Không nghe thấy tiếng gì khác, chắc là không còn sớm, trên đầu nghe thấy tiếng hô Q, K, chắc là ba tên đó đang đánh bạc.

Cố gắng thu thập thông tin nhiều nhất có thể, song không có gì hữu dụng.

Một đầu bên kia còng là Tang Nhã, kể từ lúc được đưa vào đây chưa từng nói một lời, không biết là vì còn đang hoảng sợ hay là hối hận.

Soái Lãng cũng không nói gì hết, bị còng không lâu là y đã lần mò cái còng rồi, đường kính rộng nhất 9.2 cm, răng cưa 2.13 mm, khóa hình tam giác, giống loại khóa nhà xí trên tàu hỏa...

Chẳng có cái gì khiến Soái thấy quen thuộc hơn nó nữa rồi, đồng thời mò mẫm xung quanh ý đồ tìm thấy cái gì vừa tay, khi mò được hai tờ danh thiếp chưa đi lấy đi trong túi thì mừng thầm bắt đầu hành động.

Cái này không biết có nên gọi là ý trời không, đây chính là hai tấm danh thiếp mà hai mỹ nữ ở nhà hàng để lại, một cái là giấy chất lượng tốt, một là nhựa pvc, mềm cứng đều có. Soái Lãng hết sức kiên nhẫn dùng móng tay cào, thi thoảng xột xoạt nho nhỏ, khiến Tang Nã ở gần đó chú ý, trong cảnh tối om om chỉ nhìn đôi mắt như ẩn như hiện, cô khẽ hỏi: “Anh tên gì?”

“Cô tên gì?”

“Tôi tên Tang Nhã.”

“Không phải kẻ nào đó gọi cô là chị Ngọc sao?”

“Tên giả thôi, tôi dùng nhiều tên giả lắm, đôi khi bản thân quên mất mình tên gì, chỉ như một biệt hiệu. Còn anh thì sao, chẳng lẽ cả biệt hiệu cũng không nói cho tôi biết à?”

“Biệt hiệu của tôi là: Dê Béo!”

“Hi hi …”