Q1 - Chương: 203 Mánh khóe vặt vãnh, chớ có xem thường. (2)
Trong bóng tối Tang Nhã cười khẽ, thời khắc sợ hãi quá độ, hiếm được vài giây nhẹ nhàng, nghe giọng Soái Lãng không thấy tức giận cũng chẳng oán trách.
Thái độ đó làm Tang Nhã thấy nhẹ lòng, đồng thời cũng hối hận, không nên kéo chàng trai ngốc nghếch tới ngây thơ này vào chuyện của mình. Đồng thời lại có chút yên tâm, vì có y bên cạnh mà yên tâm, cả đời cô chưa bao giờ có cảm giác yên lòng khi có một chàng trai bên cạnh như thế.
“Anh có sợ không?” Tang Nhã nghĩ miên man, chợt hỏi.
“Sợ cái gì chứ? Chúng là bọn lừa đảo, không phải bọn vong mệnh, tôi là kẻ tay trắng, ai gây khó dễ cho tôi làm gì, cùng lắm là lại bị đánh một trận...” Soái Lãng không biết đang trấn an bản thân hay là Tang Nhã, vẫn tiếp tục hí hoáy, tìm được lỗ khóa, miết tay nhè nhẹ cảm thụ kích cỡ.
“Anh đang làm c...”
“Suỵt!” Trong bóng tối có bàn tay nhỏ sờ tới, lành lạnh, lúc này chẳng thấy có chút ôn nhu nào, Soái Lãng gạt sang bên, nói nhỏ: “Đừng phá quấy, tôi đang thử xem có mở được không?”
Lại hí hoáy thêm một lúc nữa, công cụ quá thô sơ, mà nơi này dọn dẹp quá sạch, mò mãi chẳng được cái gì để tận dụng, mồ hôi vã ra như tắm chảy vào vết thương, xót vô cùng.
Soái Lãng nghỉ thêm một lúc, lại chuẩn bị thử lần nữa, vừa hành động liền đụng tới tay Tang Nhã. Trong bóng tối, Tang Nhã không nhìn thấy gì, nhưng nghe thấy tiếng khóa lách cách rất nhỏ, lại hỏi: “Rốt cuộc anh là ai?”
“Nam nhân...” Soái Lãng trả lời qua loa, hỏi: “Sợ à?”
“Tôi sợ gì chứ, bọn chúng vì tiền mà tới, không thấy tiền thì chúng dám làm gì tôi?” Tang Nhã tỏ ra trấn định.
“Thôi đi, chính vì phải lấy được tiền chúng không ngại dày vò cô.”
“Có anh ở đây, tôi sợ gì chứ?”
“Miễn, ở nhà hàng đã nói rồi, hất cà phê xong thì mỗi người chạy một hướng, cô cứ nhất định chạy theo tôi... Giờ thì hay quá rồi, chẳng ai chạy được hết...” Soái Lãng có hơi bực mình, nếu chỉ có một mình thì dù có người chặn, y vẫn chuồn như thường, đâu rơi vào cảnh nghe thấy cô nàng này la hét không đành lòng nhảy ra?
“Ha, ai bảo anh quay lại.”
Tang Nhã hừ một tiếng, tựa hồ thấy vào lúc phải nương tựa vào nhau mà sống này, Soái Lãng không nên có thái độ ác liệt với mình như thế, cô cũng nói lời khó nghe: “Anh trách ai chứ? Không có khả năng còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, tôi còn tưởng anh lợi hại lắm cơ, một mình phải đánh mười mấy tên. Kết quả chỉ là thứ vàng mã, chỉ giỏi bắt nạt bà cô đây.”
“À cô nhớ nhé, đợi lát nữa đám người kia chặt chân chặt tay cô, xem thằng vương bát đản nào quản không?” Soái Lãng bị chế giễu, đang nóng ruột vì không mở được khóa, thấy chưa hả, tiếp tục nói: “Đương nhiên trước khi chặt chân tay cô, chúng thế nào cũng hưởng thụ một phen rồi, cô xinh đẹp thế cơ mà, chúng đông lắm đấy, từng thằng từng thằng một leo lên người cô, có khi hai ba thằng cùng lúc ấy chứ, cho cô...”
Chát!
Một cái tát vang dội trong bóng tối, kèm theo đó là tiếng kêu của Soái Lãng.
Chính là Tang Nhã lần theo hướng nói chuyện cho cái mồm dơ dáy của Soái Lãng một tát, Soái Lãng không nhìn thấy gì tất nhiên trúng chiêu, đang định lên tiếng chửi thì có tiếng bước chân, vội vàng nhét danh thiếp bị mài thành hình tam giác vào giày...
Cửa mở ra ken két, đèn sáng chói mắt, Soái Lãng vội nhắm mắt lại, ở trong bóng tối quá lâu, không thích ứng, cứ như bị kim đâm vào mắt.
Ba tên đại hán đứng trước mặt hai người.
“Sao thế? Bị khóa rồi mà không yên ổn à?” Tên rậm râu đá Soái Lãng.
Soái Lãng lập tức chỉ tay Tang Nhã tố cáo: “Cô ta đánh tôi.
Tên đang đứng trước mắt phải cao tới hai mét, trông rất nguy hiểm, hai tên phía sau vóc dáng tầm trung trở lên, mặt mày hung bạo.
“Chết mẹ mày đi, ai bảo mày ngông.” Một tên Mặt Ngựa phía sau liên tục đá Soái Lãng vài cái.
Soái Lãng rất không có phong độ, vừa kêu la vừa chỉ Tang Nhã ra sức la hét: “Các vị đại ca, là cô ta lừa tiền của các anh chứ, sao lại đánh tôi? Mau kéo cô ta ra treo lên tra khảo, thế nào cũng lấy lại được tiền.”
“Cần mày quản à?” Tên Mặt Ngựa tựa hồ rất chướng mắt với Soái Lãng lại đá thêm phát nữa, càng đánh y càng kêu to, không khác gì lợn bị học tiết, chướng tai vô cùng.
Soái Lãng bị đau co quắp như con tôm, tên cầm đầu đẩy thằng Mặt Ngựa ra: “Đủ rồi, lát nữa anh Lương tới xử lý, bọn mày đừng gây thêm chuyện nữa, xong việc kia rồi tính.”
Đuổi hai thằng kia ra ngoài rồi, chỉ còn lại tên cao lớn như khỉ đột thôi, kêu to như thế mà không có thêm tên nào xuất hiện, chứng tỏ bọn chúng chỉ có ba người, đó là tin tốt, tin xấu thì đây đúng là nơi hoang vu không người, bọn chúng không ngại mình la hét, vậy có tra tấn giết người giấu xác thì chẳng ai phát hiện.
Soái Lãng sử dụng mánh khóe nho nhỏ thu thập không ít thông tin, liếc mắt nhìn, mặt tên này như quả bí đao mọc lông vậy, tay cuồn cuộn. Tên này châm điếu thuốc rồi ngồi xuống nhìn Tang Nhã, Tang Nhã lui lại ngồi dựa vào bên tường, váy bị xé toạc một góc, phơi bày hoàn toàn đôi chân ngọc nuột nà, đang căm hận nhìn hắn, như không chịu nổi lăng nhục.
“Tôi nói này chị Ngọc, chắc chị không nghĩ tới hôm nay đâu nhỉ? Anh Lương nói rồi, đòi lại tiền vất vả của anh em chị sẽ không sao, chúng ta nước sông không phạm nước giếng... Nếu không... “ Tên rậm râu nhìn chằm cằm vào chân cô nói đầy ẩn ý: “Thế nào, chị đồng ý chứ?”
Tang Nhã sởn gai ốc, vẫn mạnh miệng: “Cút.”
“Đừng nói đám huynh đệ không chiếu cố chị nhé, nếu không bán chị vào vùng núi Lộ Châu làm vợ bọn chăn lừa, chị tha hồ khóc.” Rậm Râu tặc lưỡi.
Tang Nhã quay đầu sang bên, không ngờ đúng lúc này có tiếng phì cười không đúng lúc vang lên, ở đây chỉ có ba người, thế thì ai cười được nữa?
Rậm Râu quay sang Soái Lãng, giọng bất thiện: “Thằng nhãi, mày cười gì?”
“Phí Dương, Phí trong lãng phí, Dương trong hải dương.”
“Liên quan mẹ gì hả?”
“Không liên quan, không liên quan, em là người mà cô ả này vừa mắt tới bắt chuyện, nói có người muốn gây phiền toái cho cô ấy, muốn em giúp... Ai mà ngờ chọc vào các vị đại ca... Đại ca, các anh có thù cứ báo... Chứ em thực sự không quen cô ta đâu...” Soái Lãng ra sức biện bạch.
Không ngờ vừa nói tới đó Tang Nhã hừ mũi một cái, mắt sắt như dao lườm y, vốn tưởng là một chàng trai hiệp cốt nhu tình, không ngờ lúc này lộ ra bản mặt thật rồi, chướng mắt vô cùng.