← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 204 Mánh khóe vặt vãnh, chớ có xem thường. (3)

Soái Lãng nghe thấy càng tức giận, bò dậy chỉ Tang Nhã: “Đấy... Đấy.. Anh xem, em và cô ta chẳng liên quan gì hết, em thấy cách của các anh tốt đấy, bán cho bọn chăn lừa làm vợ đi anh, bán liền cho mấy nhà liền ấy, em nghe nói bọn thổ phỉ Lộ Châu ấy hung hãn lắm.”

Rậm Râu cười ha hả có vẻ rất thích mấy lời này, Tang Nhã tức giận co chân đạp Soái Lãng, Soái Lãng né tránh, nhưng mà hai người bị còng cùng nhau, tránh đi đâu, bị trúng hai phát. Không ngờ cứu người, thành cứu kẻ thù, Soái Lãng sôi máu kéo chân Tang Nhã, Tang Nhã vừa cáo vừa cấu.

Ai ngờ Rậm Râu trông thì hung dữ, vậy mà tính cách khá tốt, còn khuyên hai người: “Thôi, thôi, được rồi, được rồi, chị Ngọc, yên phận chút, lát nữa anh Lương tới, nếu không phải gặp một vụ làm ăn thì anh ấy sớm tới rồi... Tôi nói này, đừng đạp nữa, chị đừng bắt nạt tiểu huynh đệ này nữa.”

Tang Nhã thì được Rậm Râu khuyên nhủ không đánh Soái Lãng nữa, nhưng bĩu môi khinh bỉ.

Hở, lại còn bảo vệ mình nữa, Soái Lãng ngạc nhiên vẫn cười lấy lòng, Rậm Râu cũng cười lại, càng cười càng cảm giác chuyện này không đúng lắm, nghĩ tới chuyện gì đó làm lông tóc toàn thân dựng lên, không thể nào, không thể nào, vội vàng chỉ Tang Nhã: “Ấy, đại ca, mỹ nữ ở đây này, anh muốn làm gì cứ làm, không liên quan tới tôi đâu nhé.”

Phì một phát, Tang Nhã cười phá lên, Soái Lãng giật cả mình quay sang nhìn cô, té ra Tang Nhã quen tên Rậm Râu này: “Hàm Cường, thế nào? Tiểu soái ca mà chị dụ dỗ được không tệ chứ, mày cứ đưa cậu ta đi, muốn làm gì thì cứ làm, không liên quan tới chị.”

Giọng điệu này là học theo Soái Lãng, Rậm Râu nghe vậy cười toét cả miệng, Soái Lãng ba hồn bảy vía bay sạch, càng thấy ánh mắt tên đó nhìn mình khác lạ vô cùng run run lùi lại sát tường, bộ dạng như thiếu nữ bị bạo hành.

Tang Nhã như sợ Soái Lãng không hiểu, cố ý nói thêm một câu: “À, phải rồi Phí Dương, Hàm Cường mặc dù cao lớn uy mãnh, có điều đối với bạn tình nam của hắn lại ôn nhu lắm... Đúng không Hàm Cường?”

“Đương nhiên.” Rậm Râu híp mắt lại nhìn Soái Lãng, dùng một ngón tay nâng cằm y lên, miệng chóp chép như đang thưởng thức món ngon.

Soái Lãng sợ tới toàn thân bủn rủn không phản kháng nổi, vốn sợ ba thằng kia cưỡng bức Tang Nhã, không ngờ lại có thằng không thích mỹ nữ, nhìn thằng cha không khác gì Trương Phi này, bụng nhộn nhạo, cổ họng cảm giác như có thứ gì muốn phun ra ngoài.

Không ngờ Hàm Cường rất thích bộ dạng "rụt rè" của Soái Lãng, vuốt má một cái: “Oa, còn là xử nam.”

Soái Lãng hận không thể hộc ba đấu máu xìu ngay tại chỗ.

“Ha ha ha...” Tãng Nhã nhìn Soái Lãng toàn thân co quắp run bần bật thì cười lăn ra đất.

May quá, đúng lúc Soái Lãng đang nghĩ xem có nên húc đầu vào tường "bảo vệ" trinh tiết không thì bên ngoài có người gọi, nghe rất rõ ràng:" Mẹ nó, đừng thấy đực lại động cỡm, ra chơi bài".

Hàm Cương đáp lời, Tang Nhã lại xúi: “Đừng đi Hàm Cường, soái ca ở đây này, mày nỡ đi à?”

Soái Lãng tức lắm định xông vào đạp nữ nhân này im miệng, nhưng Hàm Cường vốn định đi, quay lại vuốt má Soái Lãng, còn bóp chân, đến khi làm y muốn nôn ra ngoài mới quyến luyến tắt đèn đóng cửa lại.

Cửa là cửa sắt, khóa bên ngoài, vừa rồi đèn sáng lên đã quan sát, đây là phòng chứa mấy mét vuông, đến cửa sổ cũng không có.

Tang Nhã vẫn còn cười, cười không thở nổi, thi thoảng lại trêu chọc Soái Lãng. Soái Lãng không thèm để ý tới cô ta, chỉ lo chuyện của mình, ai ngờ ở đây có thằng biến thái đó, Soái Lãng càng quyết tâm bằng mọi giá phải thoát khỏi nơi này.

Một lúc sau tiếng cười lắng xuống, Tang Nhã lại nghe thấy tiếng Soái Lãng hí hoáy với cái khóa: “Phí Dương, lúc anh thẹn thò trông soái thật đấy, Hàm Cường nhất định nhìn trúng anh rồi, kỳ thực anh không cần lo, bọn chúng không làm gì anh đâu, anh đẹp trai thế mà, từng thằng từng thằng một leo lên người anh, có khi hai ba thằng cùng lúc ấy chứ....”

Đem nguyên văn lời của Soái Lãng trả lại y.

Soái Lãng thầm chửi trong lòng, không thèm để ý, toàn bộ tinh thần tập trung vào lỗ khóa, đây là chuyện không dễ, danh thiếp giấy hơi mềm, pvc lại cứng và dày, nhét vào được cũng không xoay được.

Tập trung cao độ làm người ta dễ mệt mỏi, mồ hôi vã như tắm, Soái Lãng kiên nhẫn vừa xé vừa mài danh thiếp thành sợi, từ từ lách qua lỗ khóa, tới bên trong tâm khóa, thử vài lần không xoay được, dần mất kiên nhẫn.

Chẳng sợ đám người kia giết mình, nhưng mà nghĩ tới cái thằng Trương Phi cao hai mét kia, rơi vào tay hắn, Soái Lãng thà chết còn hơn.

Càng nóng ruột thì thủ pháp càng không chuẩn nữa, thứ này y biết từ thời sơ trung cơ, vì từ bé thường xuyên bị cha nhốt lại, mà bên cạnh y ít thiếu nhất là dân đầu trộm đuôi cướp, dần dần tìm hiểu khá nhiều cách mở khóa, dùng que sắt là vớ vẩn, y mà có thứ đó thì nói làm gì. Vì thế dùng dây giày, tờ tiền, thậm chí là miếng nhựa cứng để mở khóa... Nhưng giờ này thứ lớn nhỏ trên người bị lấy đi hết rồi, chỉ còn lại hai tấm danh thiếp, còn cái thắt lưng thì làm quá tốt, y không cách nào gỡ linh kiện ra dùng.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Soái Lãng nóng ruột rồi, cố gắng bình tĩnh lại nghĩ cách.

Tang Nhã thấy Soái Lãng chú tâm như vậy thì không trêu nữa, thì thảo hỏi: “Này, anh thực sự mở được à, loại khóa này không dễ đâu …”

“Có thứ gì cưng cứng, uốn được nhét qua là tôi có thể mở..”

“Anh mở ra cũng không đi được, đến cửa sổ còn không có, anh định một đánh ba sao?”

“Bọn chúng chủ yếu là bắt cô, phải chia 2 đứa ra giữ cô đề phòng bất trắc, tôi đối phó với một là được rồi.”

“Anh đi chết đi.”

Soái Lãng không có hứng thú đấu khẩu nữa, sờ trên người khắp lượt, sờ tới chân, giày không dùng được, nếu tháo giày lấy đinh thì hơi to, dùng không được... Sờ soạng một hồi, không ngờ sờ phải cái chân khác, Tang Nhã rụt chân lại như bị điện giật: “Anh làm trò gì thế?”

“Trên người có gì cứng cứng không, tìm cho tôi... Nhỏ chút, đủ nhét vào lỗ khóa ấy.”

“Cái gì cứng chứ?” Tang Nhã cảm thấy việc này chỉ tốn công vô ích, cho nên không hứng thú lắm.

“Gài tóc thì sao?”

“Không có.”

“Nhẫn?”

“Không, bị lấy rồi...”

“Á.. Có rồi, thứ này chắc dùng được...”

Soái Lãng nói xong kéo Tang Nhã lại gần, Tang Nhã đánh y, y cắn răng nhịn, xuỵt một tiếng, rít lên nho nhỏ "anh mà làm bậy chết với tôi", vừa dứt lời thì tay Soái Lãng sờ tới đùi trơn nhắn, tay đặt lên hông Soái Lãng, chỉ cần y làm bậy sẽ nhéo chết luôn. Vì trong bóng tối, tay Soái Lãng không thể tìm chính xác chỗ mình cầm, từ từ rờ rẫm linh tinh, lướt qua da thịt non mềm, chạm vào đùi non, làm người cô như phát sốt, đang lúc tưởng tay Soái Lãng sờ lên trên thì sao?

Ai ngờ Soái Lãng sờ xuống, tóm lấy bàn chân của Tang Nhã kéo một cái, chỉ lấy xăng đan, còn thân thể hết sức cám dỗ kia bị đẩy sang bên, vừa cắn vừa xé, lấy ra cái khuy cài trên xăng đan, đem bẻ, mài, cẩn thận nhét vào lỗ khóa...

Vặn, lại vặn, tay đẫm mồ hôi, quá trơn, lòng lại hồi hộp nên làm không chuẩn xác... Mất một lúc tĩnh tâm từ từ xoay, từng mm một, tốt rốt, cảm giác răng cửa bên trong đã xoay theo, Soái Lãng nín thở, nghe ngóng... Mấy thằng trên kia vẫn chơi bài, y yên tâm tiếp tục làm, cạch một cái, còng mở ra, tích tắc đó Tang Nhã hưng phấn suýt hét lên.