Q1 - Chương: 205 Thanh thủ thời cơ, thoát khỏi hiểm nguy. (1)
“Q...”
“K.... Ha ha ha, tao thắng rồi, uống uống, hai thằng mày uống đi...”
Dưới bóng đèn sợi đốt tròn tròn kiểu cũ tốn điện mà lại chẳng sáng được là bao, ba tên trong sảnh đường chơi bài tới say sưa, Hàm Cường tung ra đôi K chặt đôi Q, làm tên đồng bọn chỉ còn một quân bài trong tay là thắng tức tối ném bài đi, chửi cái gì đó. Hàm Cường thu bài lại, giục hai tên kia uống rượu, cả hai tên uống ngà ngày say rồi, cầm cốc rượu trắng lên vài phần ngán, nhắm mắt ực một cái.
Một tên uống xong liền khát nước, đứng dậy đi rót nước, chính là Lão Sạn bị Tang Nhã hất cà phê nóng vào đũng quần, vừa mới thay quần, để mình trần, hỏi: “Hàm Cường, anh Lương sao còn chưa tới, chúng ta đợi tới bao giờ?”
Hàm Cường châm thuốc đợi đồng bọn, nhả ra làn khói thắng lợi: “Chắc là đi xẻo dê béo, nếu không đã chẳng quay về giữa chừng như thế.”
Nói tới chuyện này Lão Sạn bắt đầu bực mình, ngồi xuống than vãn đám đua xe kia kiếm được nhiều hơn bọn chúng, không hiểu ra làm sao, đẩy tên đồng bọn đã uống tới lim dim ngủ.
“Ê Lão Oai, mày nói xem anh Lương làm cách nào thế, làm sao có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện gửi tiền vào trong thẻ của huynh đệ chúng ta thế nhỉ? Tao nghe thế nào cũng không hiểu được, tự dưng toàn người ở xa tít mù tịt đẩu đâu gửi tiền vào, khoản tiền này kiếm quá dễ đi. Còn nhớ năm ngoái anh Lương còn bị chủ nợ đuổi khắp nơi đòi tiền... Ấy vậy mà vừa mấy tháng thôi mà đã trúng mánh lớn, mua mấy cái xe, còn ngủ với cả tiểu minh tinh, mẹ nó...”
Càng nói giọng hắn càng hạ thấp xuống.
Lão Sạn và tên mồm lệch Lão Oai, Hàm Cường và anh Lương vốn là bốn anh em cùng là một nhóm, mấy huynh đệ trước kia sống chẳng tốt lắm, bữa cơm bữa cháo thôi. Thế rồi chẳng biết thế nào anh Lương học đâu ra thủ đoạn kiếm tiền mới, dần dần ba bọn họ từ huynh đệ thành tay chân, nguyên do nghĩ mãi không ra.
Lão Oai và Hàm Cường rõ ràng cũng chẳng biết gì, một đần mặt, một gãi đầu.
“Đếch biết, tao mà biết thì thành anh Lương rồi.”
“Có người biết đấy, bọn mày có muốn học không?” Lão Sạn mặt thần bí.
“Đương nhiên, ai?” Hàm Cương và Lão Oai gật đầu cái rụp, có điên mới nói không.
“Chính là nữ nhân kia...” Lão Sạn chỉ tầng hầm phía dưới, giọng càng nhỏ hơn.
Lão Oai xua tay ngay: “Anh Lương không cho chúng ta đụng vào cô ta, thậm chí không cho tra hỏi, thực ra là sợ chúng ta biết được mánh khóe kiếm tiền, mày đừng có đụng vào, nếu không anh Lương xử mày ngay.”
“Ấy, đúng lắm...” Hàm Cường sực tỉnh: “Ngay cả chúng ta cũng chẳng biết bản thân kiếm tiền thế nào, rồi làm sao mà mất, đúng là tà môn, nếu không phải bắt được Toát Tam, chúng ta chẳng tìm được cô ta, sao cô ta biết nhỉ?”
Toát Tam là một tên thuộc hạ của chị Ngọc, nghe nói có qua lại làm ăn với anh Lương, nhưng lại thông đồng với "chị Ngọc" giở trò xẻo anh Lương một vố, làm anh Lương thẹn quá hóa giận, bỏ tiền tìm kiếm mười mấy ngày mới thấy chị Ngọc lúc nào cũng như rồng thần thấy đầu chẳng thấy đuôi. Nghe giọng điệu thì có vẻ khâm phục chị Ngọc lắm.
Tên Lão Oai rõ ràng là không muốn động não: “Chúng mày đoán làm cái buồi gì, người ta chơi đầu óc, bọn mày dùng tay chân, người ta dùng chuột vi tính, bọn mày thì cầm xẻng...”
“Cút bà mày đi, nói như là mày hiểu lắm vậy.” Hàm Cường khó chịu trừng mắt.
“Thôi, thôi, anh em chúng ta tranh cãi với nhau làm cái gì?” Lão Sạn đứng ra hòa giải, tiếp tục lôi kéo đồng minh: “... Ý tao là, hỏi cô ta là được, một con đàn bà thôi, chúng ta chẳng lẽ còn không xử nổi, mà tao nghe nói trong tay cô ta nhiều tiền lắm.”
Chuyện này đúng là có nghe nói, thấy bảo gia sản của chị Ngọc không nhỏ, mà dù không có, lừa anh Lương một vụ như thế, trong tài khoản không ít.
Hàm Cường trông to con nhất đám nhưng mà lại nhát, vội vàng gom bài lại chuẩn bị chia bài: “ Thôi, anh Lương không cho chúng ta hỏi đâu, đừng để ăn dê không được còn hôi cả người... Với lại bà cô đó gian lắm, đâu dễ hỏi ra, huynh đệ chúng ta đâu phải loại chơi trí tuệ.”
Vậy là ý kiến không thống nhất rồi, Lão Sạn khinh bỉ thằng to xác mà gan chuột, có điều nghĩ tới khả năng thành công thực sự là quá nhỏ, đành phải thôi.
Đang định tiếp tục chơi thì phía dưới tầng hầm thình lình phát ra tiếng động lớn, cả ba thằng giật mình, dựng lỗ tai lên nghe, cơ mà sau đó lại không nghe thấy gì nữa.
Gì thế? Cả ba nhìn nhau, đột nhiên uỳnh một cái rồi thôi, cảm giác yên tĩnh quá mức, có chút khác thường, tầng hầm phía sau cầu thang, cả ba nín thở nghe ngóng vẫn không thấy gì nữa. Hàm Cường đứng dậy xua tay, Lão Oai uống say loạng choạng đi tới dám sát tai vào cửa không nghe thấy gì, đập rầm rầm: “Này bên trong, đừng giở trò gì đấy nhé, đã đứa nào chết chưa vậy?”
Không ai trả lời.
“Mẹ nó, chúng mày câm à, Hàm Cường, đưa chìa khóa cho tao.”
Hàm Cương ném chìa khóa cho Lão Oai, hắn lóng ngóng một lúc mới mở đường cửa, lần mò mở đèn, sau đó úi một cái rồi không có âm thanh nào nữa.
Hai tên còn lại tức thì cảnh giác, một thằng xách chai rượu, một thằng xách ghế, gọi “Lão Oai”, “Mồm Lệch”, không ai trả lời. Dù sao cũng không phải dân bắt cóc chuyên nghiệp, đầu óc lại chẳng thông minh cho lắm, không biết phải làm sao trong trường hợp này.
Lão Sạn là thằng chuyên xúi dại người khác: “Hàm Cường, mày đi xem sao?”
Hàm Cường nhát chứ có ngu đâu: “Tay chân mày nhanh nhẹn hơn, mày vào xem đi, tao chặn đường cho.”
Đang cãi nhau thì có tiếng chị Ngọc hét lên kinh hoàng: “Á á … Thằng chó, mày xé áo bà …”
Tiếp đó là roẹt một tiếng, Hàm Cương nghĩ ngay ra chuyện gì, hơi rượu bốc lên ợ một tiếng, ném ghế đi: “Xong rồi, xong rồi, thằng khốn đó thấy chị Ngọc xinh đẹp nổi thú tính rồi... Lão Sạn, mày xem mà làm, xảy ra chuyện mày chịu trách nhiệm đấy nhé.”
Lão Sạn cũng tức lắm, chửi: “ Đm, Lão Oai... Lúc nào rồi hả, anh Lương sắp tới rồi, mày còn làm chuyện đó... thằng chó kia thôi đi không?
Không nói còn đỡ, vừa nói lại nghe thấy nữ nhân "á" một tiếng", rất giống bị người ta chọc vào chỗ đau, hai thằng bên trên càng cuống, Lão Sạn vứt luôn chai rượu, cầm đèn pin chạy xuống. Rầm một phát đạp cửa xông vào, miệng thì quát: “Lão Oai, mẹ mày, chán sống...”
Quát tới đó thì thấy trong phòng chỉ có một người, nằm ngã sóng soài trên mặt đất, anh em với nhau mười mầy năm nhận ra ngay Lão Oai người bị còng ở cọc sắt không thấy nữa, hét lên: “Chạy m... Á á á …”