Q1 - Chương: 206 Thanh thủ thời cơ, thoát khỏi hiểm nguy. (2)
Giọng như bị chẹt họng, Lão Sạn chỉ thấy đầu có vật đen chùm lên, cạch một tiếng đánh rơi đèn pin, theo bản năng xoay người muốn chạy, nhưng lưng như bị điện giật, còn nghe thấy tiếng lách tách... Ngã rầm ra đắt, co giật như lên cơn thần kinh.
Tang Nhã bị nhốt trong phòng tranh thủ thời cơ nhanh như lao ra khỏi cửa tầng hầm thoát thân, dựa vào tường ra sức thở dốc, bầu ngực phập phồng liên hồi, sợ hãi nhìn hai tên ngã trong phòng, chúng đều bị điện giật.
Người cầm dây điện hở làm vũ khí tất nhiên là Soái Lãng, mặc dù đây là tầng hầm kín, nhưng dây điện không chạy ngầm, nên thành lợi khí của y.
Một đòn ăn ngay, nhanh gọn dứt khoát, Soái Lãng nhớ lúc hai thằng này đấm đá mình, báo thù không cần đợi mười năm, thấy hai thằng đó co giật chưa đã, đá thêm vài phát nữa. Tang Nhã không còn lòng dạ nào ở lại, gọi Soái Lãng đi mau, chạy ra ngoài cửa đóng sầm cửa lại, khóa ngoài.
Ba chọi hai biến thành hai chọi một, tình thế xoay chuyển rồi, hai thằng máu chiến nhất đã bị giam trong hầm, song trong phòng chính là Hàm Cường cao hơn hai người cả một cái đầu, Hàm Cường thực ra còn khẩn trương hơn họ, tay cầm chai rượu, dựa lưng vào cửa gỗ làm ra vẻ muốn liều mạng.
Trước đó Tang Nhã đã nói với Soái Lãng, trong ba tên thì thằng to xác này là nhát gan nhất, nhưng mà trông bề ngoài cũng đủ khiến người ta ngán rồi, hắn cao tới hai mét, đứng đó tay lăm lăm chai rượu trông như vị thần gác cửa.
Soái Lãng đưa mắt quan sát trong phòng, thấy một bên gò má trắng trẻo của Tang Nhã hằn vết ngón tay, váy dưới toạc vài chỗ tới gần eo, cổ tay còn lủng lẳng cái còng chưa mở đều là do lũ khốn kia gây ra. Máu điên trong người Soái Lãng bốc lên, lặng lẽ nhấc cái ghế, giọng lạnh như băng: “Thằng chó, mày chuẩn bị chết đi...”
“Khoan...” Không ngờ Tang Nhã nhảy ra trước mặt, ngăn y lại, nhìn Hàm Cường, nhỏ nhẹ nói: “Hàm Cường, chị biết mày thích Tiểu Phí... Thực ra Tiểu Phí nói, cậu ta cũng thích mày, đúng không Phí Dương?”
Lửa giận đang sôi sục như dung nham của Soái Lãng tắt ngúm ngay, chưa kịp nói đã bị Tang Nhã nhéo một cái đau thấu tim, lúc nãy đang cơn điên dám liều mạng, nhưng mà bị một câu của Tang Nhã dập tắt mất rồi, ý chí chiến đấu mất sạch... nếu có thể không đánh cũng tốt, quay đầu sang bên, nghiến răng nói: “Đúng... Thích, thích lắm...”
Hàm Cường mắt thất thần, trông giống như thằng ngốc nhìn thấy tuyệt thế mỹ nữ, Soái Lãng không ngờ mình còn có sức hấp dẫn như thế, nói không chừng qua bàn tay của Thịnh Tiểu San, bây giờ tướng mạo của mình như Phan An, Tống Ngọc ấy chứ.
Tang Nhã thấy Soái Lãng đứng đần mặt ra đó thì bực lắm, nâng mặt y lên hướng về phía Hàm Cường, đứng sau lưng y thỏ thẻ: “ ... Hàm Cường, chị biết bọn chúng khinh bỉ mày, trêu chọc mày, xem thường mày... Nhưng chị biết, mày là đứa tốt bụng nhất, không muốn bắt nạt nữ nhân, càng không muốn bắt nạt nam nhân... Vừa rồi chị kể chuyện của mày cho Phí Dương nghe, cậu ấy cảm động lắm.... Đưa chai rượu cho chị, chị biết mày không ra tay được mà... ”
Lời này rất chân thành, Soái Lãng nhận ra ở mặt ăn nói, Tang Nhã thậm chí còn hiểu lý lẽ tình cảm hơn Phương Hủy Đình tự cho mình là chuyên gia tâm lý, đối với người không bình thường, thủ đoạn này không chừng lại hữu hiệu.
Quả nhiên Hàm Cường buông lỏng, Tang Nhã đi tới gần hắn, hắn chần chừ không chịu nhường đường.
“Đi nào, chúng ta đi cùng nhau, có muốn không? Chị, mày và Phí Dương nữa.” Tang Nhã quay đầu lại lườm Soái Lãng một cách tàn bạo.
Soái Lãng nén cảm giác buồn nôn xuống, hít một hơi cố nặn ra nụ cười: “Anh Cường, chúng ta đi cùng nhau đi... Vĩnh viễn không chia tách.”
Chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình lại thề non hẹn biển với một nam nhân, may là y nói câu này y lại thâm tình nhìn Tang Nhã, mái tóc rối, chiếc váy rách, thấp thoáng lộ ra thịt, cặp chân thon dài, hình như rất phù hợp với loại cảm giác "nữ nhân đi qua cầu treo", làm Soái Lãng nói câu này vô cùng đầy đủ chân tình thắm thiết...
Ngay cả Tang Nhã cũng không ngờ Soái Lãng có thể nói xúc động như vậy, cắn chặt răng không dám cười, lại tới gần Hàm Cường thêm hai bước nữa, tay đưa ra: “Đưa cho chị... Chúng ta đi, kỳ thực chị và Phí Dương mới quen nhau, bọn chị không có gì cả đâu.”
Lời nói như người thân như bạn bè, lại như tri âm tri kỷ, Soái Lãng im lặng quan sát tên to xác, giờ y đã hiểu chỗ cao mình của Tang Nhã rồi, đó là nắm bắt chỗ yếu nhất trong lòng mỗi người. Ví dụ lúc này đây, tên to xác kia đã không còn tí thù địch nào với Tang Nhã gần trong gang tấc.
“Ài...” Hàm Cường thở dài, buông thõng tay.
Tang Nhã mỉm cười dịu ngọt, đưa tay ra nhận lấy chai rượu, vừa định vỗ về thì "uỳnh" một phát, cô hoảng sợ nhảy lùi lại phía sau mấy bước, choáng váng.
Thì ra Soái Lãng nhân lúc Hàm Cương vừa thả lỏng là lao tới như gió lốc, vác ghế nhè thẳng vào đầu hắn mà đập, Hàm Cường tích tắc mắt hiện vẻ hung dữ vung tay đấm, nhưng Soái Lãng đã dự liệu trước nhảy lùi lại.... Tang Nhã tưởng chuyện hỏng rồi, ai ngờ Hàm Cường xông tới vài bước thì ngã thẳng xuống đất, nằm im không nhúc nhích.
“Anh... Anh giết người rồi...”
“Yên tâm, ngất thôi, chết sao được, tôi ra tay tự biết nặng nhẹ...” Soái Lãng máu lạnh trả lời, thuận tay kéo cái áo khoác trên lưng ghế, mở cửa gọi Tang Nhã chạy.
Tang Nhã chạy theo sau vẫn còn trách móc: “ Anh đánh hắn làm gì, trông hắn to xác như thế, thật ra không biết đánh nhau, dụ hắn thả chúng ta đi là được.”
“Cô im đi, nếu sau này hắn bám lấy tôi thì sao?” Soái Lãng miệng nói chân không dừng, mở thanh sắt cài cửa sân, chạy ra ngoài, quay đầu lại nhìn, có vẻ bọn họ đang ở cái thôn không biết tên, nơi giam giữ họ là nhà dân hai tầng.
Lúc này đã là đêm khuya, hai người vừa mới thoát khỏi hiểm nguy, hồn vía còn chưa quay về, nhìn quanh cũng chẳng biết phải đi đâu, xa xa chợt có ánh đèn lướt qua, chắc đó là đường rồi... Không nghĩ gì cả, cứ thế mà chạy, bóng đêm đậm đặc che giấu hai bóng dáng kinh hoàng...
Cứ thế một trước một sau, chân thấp chân cao mà đi, vấp ngã, tự động đứng dậy, kiên trì tiến về phía trước.
Một tiếng sau, hai chiếc xe chở bảy tám người mới tới căn nhà kia, anh Lương thấy cửa sân mở rộng thì kinh hoàng, sai người xông vào nhà, thấy một đống đổ nát, Hàm Cường còn nằm thẳng tắp ở đó, sống chết không rõ, hai tên trong hầm ra sức đập cửa sắt gọi lớn.
Anh Lương tức giận vô cùng, sai người mở cửa, hỏi chuyện xảy ra vung tay tát cho hai tên say rượu làm hỏng việc này mỗi đứa một cái. Số còn lại túa ra xung quanh lùng sục như chó dữ, nhưng không có thu hoạch gì, nghĩ hai người này đêm khuya chẳng đi xa được, men theo đường quốc lộ mà tìm, nhưng hai bên đường là ruộng ngô bao la, khả năng tìm thấy bằng không rồi.
………….. ………….. ……………