Q1 - Chương: 207 Dưới trời đất này, chỉ có hai ta. (1)
Bên ruộng lúa, kênh nước chảy róc rách, bầu trời đầy sao, giữa đất trời chỉ có anh và em.
Chắc là phải chạy tới một tiếng, không thì cũng hơn nửa tiếng, chui vào cái kênh nước cách bên đường không xa, nương theo tiếng nước chảy và cây ngô cao lớn yểm hộ, hai người cứ thế mải miết chạy.
Tới khi cảm giác đã thoát khỏi nguy hiểm, Soái Lãng mới dám dừng lại, nằm bên kênh mà thở, Tang Nhã vừa dừng lại liền cảm giác chân đau buốt, cổ chân trẹo rồi, lòng bàn chân rộp rồi, chưa từng bao giờ chạy nhiều như vậy.
Khi thở đều một chút, lòng bình tĩnh một chút, mới nhớ ra cái còng, Tang Nhã ngồi xuống bên Soái Lãng đẩy mấy cái: “Này Dê Béo, mau tháo còng cho tôi, đừng chỉ biết tới mình, bỏ mặc người ta như thế.”
“Nói chuyện khách khí một chút, hôm nay tôi cứu cô mấy cái mạng đấy.” Soái Lãng cảm giác toàn thân đau đớn, nhưng mà chạy được như vậy chắc là thương tích không sao, ngồi dậy nắm lấy tay Tang Nhã mở khóa.
Tang Nhã thấy Soái Lãng khoe công coi thường: “Thôi đi, công cụ lấy được trên giày tôi, không nói tôi còn không giận, tôi bị trẹo chân là do ai?”
“Ừ, công cụ của cô, sao cô không mở đi? Cô mở được cũng có đi được không?”
“Anh vênh váo gì chứ? Không nhờ tôi giúp anh có hạ được hai tên kia không?”
“Là ba, sao lại không tính, cô về mẫu giáo học lại cách tính đi.”
“Cái tên bị chụp bao tải tính công của tôi chứ.... Nhưng tính cho anh hai đó, nhất là tên mà anh hi sinh nhan sắc quyến rũ Hàm Cương, ha ha ha...” Tang Nhã ngửa mặt cười lớn.
“Đừng có vấy bẩn danh tiết của tôi, nhắc tới mà tức, thiếu suýt nữa là thất thân rồi.” Soái Lãng nói xong còn rùng mình một cái.
Cạch một tiếng, chưa đầy một phút còng mở ra rơi xuống đất, Tang Nhã kinh ngạc: “Oa, sao lần này lại nhanh thế?”
“Đương nhiên rồi, tâm tình thả lỏng, không còn khẩn trương nữa, tay vững cho nên nhanh.” Soái Lãng lại nằm xuống bên kênh, cuối cùng cũng thoát rồi, nếu không phải sợ bị phát hiện thì y đã ngửa cổ cười lớn.
Tang Nhã ra sát bờ kênh, cảm giác nước không có mùi khó ngửi, thò cánh tay bị còng cọ tới xước xát ngâm vào kênh, nước lạnh buốt, thấy dễ chịu hơn hẳn, cởi luôn xăng đan ngâm cái chân bị sưng vào đó, giữa vùng hoang vu, tuy không biết con đường phía trước ra sao, nhưng tâm tình cực tốt... Nghiêng người qua nhìn Soái Lãng, vuốt ve má y: “Không phát hiện ra nhé, thằng nhóc cậu rất được.”
“Này nói rõ chút, là con người được, hay làm việc được?” Soái Lãng truy hỏi, miệng ngậm cọng cỏ, dáng vẻ đắc ý.
“Đều được.” Tang Nhã không keo kiệt lời khen, tựa trêu ghẹo Soái Lãng, nhéo má y một cái: “Giờ có thể nói cho tôi biết tên anh là gì được chưa?”
“Nói ra sợ cô bảo là tôi bốc phét, tôi đẹp trai như thế tất nhiêu họ Soái, tôi tuấn lãng như thế, đương nhiên tên Lãng, kết hợp lại là Soái Lãng, tên không tệ chứ hả?” Soái Lãng hất hàm hỏi.
“Hi hi hi, không tệ...” Tang Nhã nghe cái tên cười lăn cười bò, nhưng mà nói ra không tin cho lắm, không truy cứu, ngâm chân một lúc thấy dễ chịu hẳn, lấy cái áo nam mà Soái Lãng mang theo lau chân.
Soái Lãng ngồi dậy nhìn mỹ nữ lau chân, oa, do cái váy rách cả rồi, Tang Nhã co chân lên, trong đêm tối nương theo ánh sáng từ đèn đường phía xa vẫn nhìn thấy cả bờ mông trắng tròn vành vạnh, tuy vậy lại quan tâm chuyện khác: “Tang Nhã, cô lừa của anh Lương bao nhiêu tiền?”
“Chắc là hơn 80 vạn.” Tang Nhã nói, chẳng hề đề phòng Soái Lãng, tỉnh bơ đáp.
“Tám, tám mươi vạn à? … Nhiều, nhiều thế, sắp đủ phán cô tử hình hoãn thi hành rồi đấy.” Soái Lãng hoảng sợ, ai mà ngờ nữ nhân này đã lừa đảo tới con số khủng khiếp như thế, tưởng cô ta săn dê béo lấy một vài nghìn thôi.
Tang Nhã cười thản nhiên: “Nếu bắt được tôi và Lương Căn thì bắn luôn chứ chẳng phải hoãn, nhưng tiền đề là phải có chứng cứ, hơn nữa cả hai phải nhận tội, anh thấy có khả năng đó không? Tôi lừa hắn, hắn căn bản không dám báo cảnh sát.”
“Sao tôi nghe ba thằng kia loáng thoáng nói, hai người hình như còn có làm ăn qua lại, cô chơi đen ăn đen như thế, không thèm để ý chút đạo nghĩa nào à?” Soái Lãng không hiểu cho lắm.
Không ngờ câu hỏi nông cạn bị Tang Nhã ném áo vừa lau chân vào người, mắng: “Anh có bệnh à, tôi là kẻ lừa đảo, hắn cũng là kẻ lừa đảo, anh thấy kẻ lừa đảo còn nói đạo nghĩa không... À đúng, anh làm gì thế? Chưa nói cho tôi biết.”
“Tôi là thanh niên thất nghiệp.” Soái Lãng thành thật nói.
Tang Nhã không tin xì một tiếng rõ dài: “Anh nghĩ tôi mù à, cái áo sơ mi này bao tiền, chắc phải mấy nghìn, thắt lưng da trâu, giày da lạc đà, đồng hồ Rolex, ăn một bữa ở Saizeriya một bữa bao tiền... Nếu thanh niên thất nghiệp mà sống như anh, cả Trung Châu đều muốn thất nghiệp.”
“A, con mẹ nó... Lần này lỗ lớn rồi, di động, ví tiền, đồng hồ đều lấy của lão tử.” Soái Lãng nhớ ra, đau lòng muốn khóc, vừa giàu có chưa bao lâu đã mất hết.
Tang Nhã bĩu môi, thấy Soái Lãng mặt non, ra vẻ đàn chị: “Có vài đồng, để chị tặng cho cái khác, nhưng phải nói thật, rốt cuộc làm nghề gì?”
“Tôi thực sự là thanh niên thất nghiệp mà, tôi nói thật sao lại không có ai tin chứ? Vậy cô nói xem tôi làm nghề gì?” Soái Lãng bật cười, sự thực đôi khi làm người ta khó tin.
Tang Nhã kéo Soái Lãng lại gần, nhìn từ trên xuống dưới, lại nhớ lần đầu tiên y đuổi theo mình, lần thứ hai lại kéo mình chạy, y hại mình, lại cứu mình. Tốt là y, xấu cũng là y, làm mình tức, làm mình hi vọng, làm minh nghi ngờ, rồi lại làm mình tin tưởng.
Thực sự là thế, có lẽ lúc này người Tang Nhã tin tưởng nhất trên đời là Soái Lãng, nghĩ một lúc không cách nào định nghĩa con người này: “Tôi xưa nay nhìn người rất chuẩn, nhưng không nhìn thấu được anh... Nói anh là người tốt, anh làm mấy việc chẳng người tử tế nào làm, nói anh là đồng đạo của tôi lại không giống...”
Có lẽ nhìn quá quen cảnh phản trắc tráo trở, Tang Nhã không hiểu nổi sao Soái Lãng chạy thoát rồi mà lại còn quay về, dù lúc này nhìn Soái Lãng cũng thế, nếu là một người bình thường trải qua chuyện như vậy không đứng vững nữa rồi, vậy mà y khôi phục rất nhanh.