Q1 - Chương: 208 Dưới trời đất này, chỉ có hai ta. (2)
Soái Lãng thấy Tang Nhã còn hồ nghi ngắm nghía mình, cười nói: “Nếu để cô nhìn ra thì chẳng phải là tôi rồi.”
“Bất kể anh làm nghề gì …” Tang Nhã như đã hạ quyết tâm, đặt tay lên vai Soái Lãng, thoải mái như với bạn bè: “Theo chị kiếm ăn đi, đầu óc nhạy bén, thủ đoạn không thiếu, cần là có thể ra tay tàn nhẫn, không làm cái nghề này thì tiếc quá.”
Ặc, lại thêm một người nữa rủ mình nhập bọn, từ khi nào mình lại thành nhân tuyển tốt nhất của nghề lừa đảo thế cơ chứ? Ca ca không phải kẻ lừa đảo.
Tang Nhã nhìn phản ứng của y liền không vui: “Sao, không muốn à, hay là anh có vụ làm ăn tốt hơn? Này, rốt cuộc anh làm gì, tôi càng nhìn càng hồ đồ.”
“Tôi là thanh niên thất nghiệp mà, sao cô không tin... Kỳ thực lần đầu tiên gặp nhau là bộ mặt thật của tôi, không phải là không tìm được việc, mà thời gian này rảnh rỗi, mượn bộ trang phục này tới mấy nhà hàng tán gái, ai ngờ gặp phải cô... Thực ra không phải tôi không muốn theo cô làm ăn, chẳng qua là nhát gan thôi, lừa 80 đồng thì tôi dám, chứ 80 vạn thì chịu, vớ vẩn là mất luôn cả cuộc đời...”
Soái Lãng nói thật lòng, bên cạnh y là một đám bạn không ra gì, gọi là đám lừa đảo trộm cắp chẳng sai, nhưng tội nhỏ dám phạm vào, đại án thì ai cũng tránh.
“Không ép anh nữa, có điều nghĩ cho kỹ, cơ hội kiếm tiền không phải là lúc nào cũng có đâu, thực ra nghề này an toàn lắm, không cần xuất đầu lộ diện, ví như đám Lương Căn, anh biết trước kia hắn làm gì không? Sữa chữa điện gia dụng, vô tuyến điện, tay nghề tốt lắm, ví như người ở Trung Châu, hang ổ lại ở Quảng Đông, người bị hại lại ở đông bắc, nơi gây án thì ở Giang Tô, vụ án kiểu đó ai phá nổi?” Tang Nhã nói đắc ý lắm, cứ như lừa đảo là cái nghề hết sức đáng tự hào, không nghề gì cao minh hơn.
Vô tuyến điện, Quảng Đông, đông bắc, Giang Tô? Soái Lãng lẩm bẩm mấy từ khóa, hỏi: “Bọn chúng lừa đảo qua điện thoại a?”
“Hả, anh biết?” Tang Nhã giật mình.
“Đoán thôi, chẳng qua là lừa người ta gửi tiền vào thẻ, bọn chúng ngồi làm ngư ông thu lợi chứ gì, vậy chị lừa hắn thế nào?” Soái Lãng liên tưởng lời của ba tên kia nói với nhau, kết hợp lại đưa ra kết luận không khó, mấy thứ này y khá nhạy bén.
“Việc này cần thứ gì nhiều nhất?”
“Tay chân à?”
“Không đúng.”
“A … Tài khoản trống đúng không?”
“Thông minh, là tài khoản trống không có bất kỳ ghi chép nào, chúng cần lượng rất lớn, lại không thể dùng tên tuổi người bên cạnh để đăng ký, nên đi khắp nơi thu mua, hơn nữa chỉ dùng được một lần. Tôi cung cấp cho hắn mấy chục cái tài khoản đã đăng ký thanh toán qua internet mà hắn không biết, kết quả hắn lừa được bao nhiêu, tôi lấy đi bấy nhiêu.. Ha ha ha, ngốc ơi là ngốc...”
Chẳng biết vì sao Tang Nhã lúc này không có bất kỳ một chút đề phòng nào với Soái Lãng, thao thao bất tuyệt, có chút ý đồ dụ dỗ Soái Lãng nhập bọn, hi vọng thủ pháp cao minh như vậy khiến Soái Lãng kinh ngạc. Ai dè nhìn cái mặt cười như kiểu "trò trẻ con" của y, cô càng lấy làm lạ, sán tới, mặt gần như kề sát mặt Soái Lãng, nhìn y chằm chằm: “Này, biểu thị chút gì đi chứ, tôi đang thuyết phục anh đấy.”
Khoảng cách gần như thế bảo Soái Lãng nghĩ cái gì được, căn bản không thể nghĩ, vì nhìn xuống một cái là thấy non nửa bầu ngực trắng mơn mởn rồi, theo thói quen liềm môi.
Tang Nhã phản ứng rất nhanh, đẩy mặt Soái Lãng qua một bên: “Đừng có mơ, cánh cáo anh, đừng có ý đồ xấu với tôi, tôi kiếm hai thằng như Hàm Cường luân phiên xử anh.”
“Cô tàn nhẫn quá đấy, dọa người ta như thế, ai mà dám đi theo cô chứ?”
Thôi đi là hơn, ca ca sức đề kháng kém, không phải loại chỉ nhìn không ăn, lỡ ngày nào đó không kìm nén được thú tính thì sao?
Nghỉ ngơi một lúc, Soái Lãng thấy trên người hơi lạnh, còn ê ẩm, lấy cái áo thuận tay mang theo kia, sờ mó xem có gì dùng được không, tốt qúa được nửa bao thuốc, một cái bật lửa, châm lửa hút thuốc nhìn xung quanh.
Bầu trời thâm đen tựa như cái nắp vung lớn, lấm chấm sao xa, màn đêm thăm thẳm vô tận, bên tai ra rả tiếng côn trùng, tiếng gió thổi rì rào và nước chảy róc rách, nơi này cách đường mấy chục mét, nghe thấy loảng thoáng có xe đi qua, lúc này chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn tận hưởng những âm thanh này, không khí này. Bao năm qua sống quá vội vàng, hình như lần đầu tiên mới lắng lại để cảm thụ xung quanh như thế....
Đột nhiên tay trống không, nghiêng sang thì Tang Nhã cướp mất điếu thuốc đưa lên miệng hút, khoan khoái phả ra một hơi trả lại, thế rồi y cười.
“Nghĩ cái gì thế? Trông như đồ ngốc ấy...” Tang Nhã cong cớn, nhưng mà tay lại đưa ra vuốt má, bẹo tai Soái Lãng, động tác vô cùng thân mật, cảm thụ làn da ram ráp của Soái Lãng, kỳ thực nếu lúc này xảy ra chút chuyện nam nữ gì đó, cô cũng không ngại đâu. Có chút hối hận không nên dọa dẫm y không được ý đồ với mình, anh chàng này có vẻ là chàng trai yêu mỹ nhân hơn yêu giang sơn.
Soái Lãng lấy một tay làm gối, ngửa đầu hút thuốc: “Tôi đang nghĩ, không phải cô muốn tôi đi theo cô à, vậy tiếp theo phải làm gì? Quên không nhắc cô, chúng ta giờ không có di động, trong cái áo kia chẳng có một xu, càng xui xẻo hơn nữa là chẳng biết nơi này là đâu, mà có khi bọn chúng lại đang rình trên đường bắt chúng ta, vì thế đừng vội miêu tả tiền đồ tươi sáng, cô nói xem, giờ làm thế nào?”
“Cái này...” Tang Nhã ngẩn ra, từ lúc thoát thân tới giờ quá vui mừng phấn khích mà quên mất hiện thực, lúc này nhìn quanh, đây thực sự là nơi hoang vu, vị trí còn chẳng rõ ở đâu, đáng sợ hơn nữa là nguy hiểm vẫn rình tập, nhìn Soái Lãng nhàn nhã hút thuốc, lòng sinh cảm giác ỷ lại: “Anh nói xem phải làm sao, anh nhất định có cách.”
“Hay là thế này đi, chia quân làm hai đường, chúng có bắt được cũng không thể bắt cả đôi... Đường ai nấy đi, cô chọn bên phải hay bên trái?” Soái Lãng cố ý tỏ ra nghiêm túc nói.
Tức thì khiến Tang Nhã rùng mình, ôm chặt lấy tay y như sợ y đi mất luôn vậy: “Muốn bỏ tôi lại á, đừng có mơ.”
“Ha ha ha, thế không phải xong rồi à? Cô lo bản thân còn chưa xong mà định rủ tôi theo cô à, ai theo ai kiếm ăn chưa biết đâu. Đi giày vào, đi, nơi này cách căn nhà kia vẫn quá gần, chúng chắc vẫn còn đi tìm đấy, chúng ta phải tranh thủ trước khi trời sáng tới được nơi đông người, có người là có cách...” Soái Lãng thoát khỏi tay Tang Nhã đứng dậy.